Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 2

Trước Sau

break

"Pằng!". Một phát súng vang lên, kẻ đi đầu ngã gục. Nếu không có người phía sau nhanh tay lẹ mắt túm lại, có lẽ anh ta đã lăn thẳng xuống sườn đồi.

Nhưng Lâm Nhan Tịch không cho họ cơ hội thay đổi đội hình. Cô nổ súng liên tiếp, thêm hai người nữa trúng đạn và bị loại.

Ba người còn lại của bên đội xanh cuối cùng cũng phản ứng kịp, nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho đồng đội bị bắn, tất cả đều vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.

Thấy vậy, Lâm Nhan Tịch cũng không sa đà vào trận chiến đấu. Nhân lúc họ đang ẩn nấp, cô không chút do dự mà đứng dậy rồi nhanh chóng chạy sang một góc khác.

Nằm xuống, giương súng, bắn. Toàn bộ động tác liền mạch và dứt khoát. Hai phát đạn được bắn ra, hai người của đội xanh đang nấp sau gốc cây lại bị loại.

Người cuối cùng lại thông minh hơn hẳn. Sau khi xác định được vị trí của Lâm Nhan Tịch, anh ta liền di chuyển theo kiểu trườn rắn lao về phía cô.

Bắn mấy phát đều trượt, Lâm Nhan Tịch vứt khẩu súng ngắm sang một bên sau đó đột ngột rút súng lục ra. Cô chống một tay xuống đất, bật người nhảy dựng lên rồi lao thẳng về phía kẻ địch.

Tốc độ di chuyển của Lâm Nhan Tịch cũng không hề chậm, lại đang lao xuống dốc nên đối phương rất khó bắn trúng cô.

Chỉ sau vài phát súng, Lâm Nhan Tịch đã áp sát trước mặt anh ta, thuận thế tung một cú đá trúng ngay cằm đối phương. Anh ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã ngã vật xuống đất.

Nhưng Lâm Nhan Tịch không có ý định tha cho anh ta dễ dàng như vậy. Cô đạp một chân lên người anh ta, chĩa súng rồi dứt khoát bóp cò.

"Pằng! Pằng! Pằng!" Sau ba tiếng súng, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng.

"Thôi đi, đường đường là đàn ông mà trúng có mấy phát đạn thôi, la lối cái gì." Lâm Nhan Tịch không nhịn được xoa xoa bên tai hơi ù đi vì tiếng hét của anh ta sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường.

Người đàn ông nằm trên đất lập tức bật dậy: "Cái gì mà mấy phát? Cự ly gần như thế cô thử xem!"

"Anh đã là người chết rồi, tôi không nói chuyện với người chết." Lâm Nhan Tịch xoay người đi xuống núi mà chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái.

Gần như cùng lúc đó, mọi người đều rút súng ra. Lâm Nhan Tịch hừ nhẹ một tiếng rồi lập tức hỏi: "Đại Phi, tình hình chiến đấu thế nào rồi?"

"Quân địch bị tiêu diệt toàn bộ, đội của chúng ta không có người bị thương!" Giọng Đại Phi trong tai nghe tràn đầy đắc ý, có thể nghe rõ cậu ta đang cười khoái trá đến mức nào.

Nhưng Lâm Nhan Tịch lại không ưa nổi vẻ đắc ý đó của cậu ta, liền dội một gáo nước lạnh: "Đối thủ yếu như vậy mà hôm qua các cậu cũng thua được, đúng là đồ vô dụng, mua miếng đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi."

Đối phương lập tức cứng họng, không nói được lời nào. Trong tai nghe chỉ còn lại tiếng cười cố nén của những người khác.

Vừa nói, Lâm Nhan Tịch vừa dừng bước, quay đầu nhìn về phía người lính bên đội xanh vừa bị mình "giết chết": "Chỉ huy của các anh đâu?"

"Chỉ huy?" Anh ta ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, sưng mặt nói: "Tôi chính là chỉ huy của bọn họ!"

"Anh?" Lâm Nhan Tịch có chút bất ngờ, cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới với vẻ không thể tin nổi.

Anh ta cảm thấy ánh mắt của Lâm Nhan Tịch là một sự sỉ nhục, sắc mặt lập tức tối sầm: "Tôi thì sao nào? Tôi là Bách Tử Tường, chính là chỉ huy của bọn họ!"

"Chị Tịch, chính là hắn đấy." Lúc này những người khác cũng đã đi tới.

Lúc này Lâm Nhan Tịch mới tin lời anh ta, cô gật đầu nhìn anh ta: "Được rồi, được rồi, coi như là anh đi. Theo như đã nói trước đó, tiền cược hôm nay nhân đôi, ngoài ra anh phải xin lỗi người của chúng tôi vì những lời hôm qua đã nói."

"Dựa vào cái gì?" Bách Tử Tường vừa định cãi lại nhưng thấy Lâm Nhan Tịch trừng mắt, giọng anh ta lập tức nhỏ đi: "Được được, tiền đưa cho các cô, chơi được thì chịu được."

Nói rồi anh ta không do dự lấy một phong bì từ trong người ra ném tới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc