Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 1

Trước Sau

break

Tiếng súng vang lên liên tục ở trong một khu rừng rậm rạp.

Một đám người mặc đồ rằn ri đang chạy xen kẽ hoặc ẩn nấp sau những gốc cây. Thỉnh thoảng họ lại nổ súng bắn lén đối phương.

Một người lính mặc đồ rằn ri đang cẩn thận đi qua một khoảng đất trống thì vô tình giẫm phải một cành cây khô.

‘Rắc’ một tiếng, người lính mặc đồ rằn ri giật mình, anh ta theo bản năng định né đi.

Nhưng đã không kịp nữa rồi. Ngay khi anh ta còn chưa kịp phản ứng, tiếng súng đã vang lên.

Anh ta còn chưa kịp làm gì thì mấy phát đạn đã găm vào người, đau đến mức phải kêu lên thảm thiết rồi vội vàng nằm rạp xuống đất.

Lúc này, mấy người mặc đồ rằn ri khác từ trong rừng nhảy ra rồi liếc nhìn người nằm dưới đất với vẻ khinh thường: “Còn bày đặt chuyên nghiệp nữa chứ, đúng là đồ vô dụng. Cậu bị loại rồi.”

Nói rồi, họ cũng chẳng thèm nhìn anh ta thêm lần nào nữa, xoay người tản ra rồi nhanh chóng ẩn nấp vào trong rừng.

Người vừa ngã xuống đất miễn cưỡng đứng dậy, anh ta nhăn mặt xoa xoa lồng ngực vừa trúng đạn sau đó không tình nguyện rời khỏi sân đấu.

Hóa ra đây không phải là một trận chiến thực sự, mà là một trận đấu được dàn dựng lại.

Chỉ có điều, nhìn những người này từ kỹ năng bắn súng, thân thủ cho đến cách di chuyển, ai nấy đều có tố chất của dân chuyên nghiệp.

Việc có người bị loại cứ như một tín hiệu, tiếng súng vốn đang thưa thớt bỗng trở nên dồn dập.

Hai bên cũng không còn ẩn nấp nữa mà bắt đầu lao vào đánh giáp lá cà.

Giữa tiếng súng điện lách tách như tiếng rang đậu, không một ai để ý rằng trên điểm cao duy nhất của khu vực, Lâm Nhan Tịch đang lặng lẽ ẩn mình trong bụi cỏ.

Đó là một vị trí rất dễ thấy nhưng không ai phát hiện ra cô. Không phải vì cô ngụy trang quá tốt mà là vì khẩu súng ngắm đồ chơi này căn bản không có tầm bắn xa đến thế, cho nên việc ẩn nấp ở đây cũng chẳng có gì đáng uy hiếp.

Suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên họ cũng sẽ không nghĩ rằng có kẻ lại thực sự bố trí lính bắn tỉa ở đây.

Nhưng điều họ không biết là, tuy Lâm Nhan Tịch là lính bắn tỉa nhưng trong “trận chiến” này, ngoài việc phụ trách một phần hỏa lực yểm trợ, nhiệm vụ quan trọng hơn của cô lại là chỉ huy.

Qua kính ngắm, Lâm Nhan Tịch có thể thấy rõ tình hình chiến đấu ác liệt của hai bên ở phía dưới.

Thấy bên đội xanh vừa loại được một người đã mất kiên nhẫn, họ bắt đầu chủ động tấn công, Lâm Nhan Tịch bất giác bật cười. Cô khẽ nói vào tai nghe: “Đại Phi, cậu dẫn một đội tấn công chính diện để thu hút sự chú ý của chúng. Đội còn lại vòng ra từ phía đông, nơi đó họ đang để lộ sơ hở, rồi tấn công từ phía sau lưng.”

“Rõ!” Mấy tiếng đáp lời lập tức vang lên trong tai nghe.

Lâm Nhan Tịch nhìn những người bên dưới lập tức hành động theo mệnh lệnh của mình, trong lòng cô hoàn toàn yên tâm.

Cô từ từ di chuyển khẩu súng ngắm, quan sát toàn bộ chiến trường và liên tục ra lệnh dựa theo sự thay đổi của tình hình.

Bên đội xanh cũng không phải dạng ngốc, họ nhanh chóng phát hiện có điều không ổn bèn quyết định tách mấy người ra di chuyển về phía cô.

“Tiểu Tịch, bọn họ đang nhắm vào cô đấy.” Có người lo lắng nhắc nhở trong tai nghe.

Lâm Nhan Tịch lại chẳng hề bận tâm, thậm chí còn không thèm nhúc nhích, cô đáp lại: “Yên tâm đi, họ muốn tới thì cứ để họ tới, phần còn lại giao cho các cậu.”

“Được thôi!” Nhận được câu trả lời của cô, những người khác đều tin tưởng tuyệt đối, không hề có bất kỳ ý kiến nào.

Trong lúc họ đang nói chuyện, mấy người kia đã ngày một đến gần. Nhìn những kẻ đang mò tới, Lâm Nhan Tịch khẽ nhếch mép cười.

Súng ngắm không còn chĩa về “chiến trường” chính nữa mà gắt gao khóa chặt mục tiêu là bọn họ. Ngón tay cô đặt lên cò súng sau đó từ từ siết lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc