Vị trung úy này bị Lâm Nhan Tịch chọc cho tức đến xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng lại chẳng làm gì được.
Có lẽ làm lính bao nhiêu năm như vậy, anh vẫn chưa từng thấy tân binh nào như Lâm Nhan Tịch.
Phải biết rằng, dù có không hiểu quy củ đến đâu, khi đối mặt với sĩ quan cũng sẽ có bản năng kính sợ hoặc sợ hãi. Cho dù có mắc lỗi vặt gì đó thì anh cũng sẽ không để tâm.
Nhưng người như Lâm Nhan Tịch thì không còn là lỗi vặt nữa, mà là trực tiếp xem thường quyền uy của anh, điều này sao có thể khiến anh làm ngơ được.
Trớ trêu thay, đối mặt với một tân binh còn chưa mặc quân phục, anh ta lại chẳng thể làm gì. Anh hung hăng lườm Lâm Nhan Tịch một cái: "Lên xe cho tôi, tôi đưa cô đi báo danh."
Thấy Lâm Nhan Tịch còn định nói gì đó, anh lập tức bồi thêm: "Đây là mệnh lệnh!"
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, cố nén tính tình của mình lại: "Nếu cô không hiểu quy củ, vậy tôi sẽ dạy cho cô bài học đầu tiên. Ở đây, mệnh lệnh của cấp trên phải tuyệt đối phục tùng."
Lâm Nhan Tịch sao lại không nhìn ra vẻ mặt tức mà không làm gì được của anh chứ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, tiếp tục đối đầu với anh cũng chẳng có lợi lộc gì. Nếu đối phương đã muốn "chỉnh" cô, thì dù bây giờ có thoát được, đến đơn vị rồi cũng sẽ bị tìm ra thôi.
Nghĩ đến đây, cô cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy chiếc ba lô, phủi bụi qua loa rồi đeo lên lưng. Cô cũng chẳng nói với anh câu nào, xoay người đi đến chiếc xe quân dụng rồi nhảy thẳng lên.
Lâm Nhan Tịch không biết sau khi thấy hành động của cô, sắc mặt vị trung úy khó coi đến mức nào.
Nhưng chờ lâu như vậy mà xe vẫn chưa chạy, cũng đủ thấy lần này anh đã bị chọc cho tức không hề nhẹ.
Còn chưa vào cổng doanh trại, Lâm Nhan Tịch đã đắc tội với một cán bộ tuyển quân, không biết có phải đã lập kỷ lục mới rồi không.
Ngồi trên xe quân dụng, Lâm Nhan Tịch nhìn quanh, một đám cô gái đang ngồi dưới đất dùng ánh mắt khác nhau nhìn cô. Rõ ràng đối với sự xuất hiện đột ngột của cô, ngoài tò mò và nghi hoặc ra thì họ cũng rất hứng thú.
Lâm Nhan Tịch vì chuyện của Lâm Vạn Niên nên trời sinh đã có ác cảm với những sĩ quan hống hách, ra vẻ ta đây. Nhưng đối với những tân binh giống mình, cô đương nhiên không thể như vậy được.
Vì vậy, khi bắt gặp ánh mắt của họ, Lâm Nhan Tịch bật cười: "Chào các cậu, tôi tên là Lâm Nhan Tịch, quê ở Thái Bắc, cũng là tân binh năm nay."
Mấy người kia hoàn hồn, lúc này mới nhận ra ánh mắt của mình có vẻ không được lịch sự cho lắm. Một cô gái trông có vẻ yếu đuối ngồi cạnh cô ngại ngùng nói: "Tôi tên là Ngô Nguyệt Huyên, người Mân Nam, rất vui được làm quen với cậu."
"Tôi nói này, sao suốt dọc đường cậu chỉ nói mỗi câu đó vậy?" Một cô gái có vẻ ngoài như con trai trêu chọc, nhưng thấy mặt Ngô Nguyệt Huyên đỏ bừng lên, cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ấy cười nhìn về phía Lâm Nhan Tịch: "Chào cậu, tôi là Tống Giai Giai. Cả xe bọn tôi đều báo danh ở địa phương rồi cùng nhau đi tàu hỏa đến đây. Sao cậu lại lên xe giữa đường thế?"
"Haiz, nói ra thì dài dòng lắm!" Bị nhắc đến nỗi đau của mình, Lâm Nhan Tịch chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
Cô không muốn nói nhiều, đành chuyển chủ đề: "Đúng rồi, các cậu có biết chúng ta sắp đến đơn vị nào không?"
"Không thể nào, đến mình đi đâu mà cậu cũng không biết à?" Tống Giai Giai hỏi với vẻ mặt khoa trương.
Lâm Nhan Tịch chỉ có thể gật đầu: "Tôi thật sự không biết."
"Cậu cũng đỉnh thật đấy." Tống Giai Giai cười khổ nhìn cô.
Ngược lại, cô nàng hướng nội Ngô Nguyệt Huyên lại cười giải thích: "Tôi nghe nói chúng ta sẽ đến Sư đoàn Hồng Ưng thuộc quân khu phía Bắc, tân binh chúng ta sẽ ở Trung đoàn 4 Tinh Anh."
Lâm Nhan Tịch nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Toang rồi, toang rồi! Ông già này cũng ra tay độc ác thật, lại ném mình đến nơi này."
Nghe cô nói vậy, mấy người đều sững sờ, tạm thời bỏ qua chuyện "ông già" mà cô nhắc đến, ai nấy đều nôn nóng hỏi: "Cậu biết nơi này à? Tình hình ở đây thế nào?"
"Nơi này không tốt thật sao?" Ngô Nguyệt Huyên cũng căng thẳng nhìn cô.
Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ cười khổ: "Cậu cũng nói rồi đấy, là Trung đoàn 4 Tinh Anh mà..."
"Trong quân đội, ai cũng muốn làm tinh anh, nhưng dám ngang nhiên thêm hai chữ “tinh anh” vào tên trung đoàn của mình thì chẳng có mấy ai đâu. Vậy các cậu nói xem, một đơn vị như vậy là tốt hay không tốt?"
“Tất nhiên là tốt rồi!” Tống Giai Giai không nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, ngược lại còn sáng mắt lên nhìn cô, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Lâm Nhan Tịch thật sự dở khóc dở cười, đành bất lực đưa tay lên che trán: “Cậu có phải cảm thấy đi lính rất ngầu, rất oách không?”
“Mặc bộ quân phục đẹp đẽ, tay cầm súng, tạo một dáng thật ngầu, nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi phải không?”
Câu này của cô nói trúng tim đen của Tống Giai Giai, chỉ thấy cô ấy gật đầu lia lịa đầy phấn khích: “Tôi nghĩ đúng như vậy đấy. Từ nhỏ ước mơ của tôi là được đi lính, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được, lại còn vào được đơn vị tốt thế này, cậu nói xem tôi không vui sao được?”
“Cậu còn thấy tốt à? Đơn vị này đúng là rất tốt, nhưng cậu có biết để trở thành lính tinh nhuệ phải trả cái giá gì không?” Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ hỏi.