Kiểu người như cô ấy Lâm Nhan Tịch đã gặp nhiều rồi. Họ chẳng hiểu gì về quân đội cả, chỉ mang một bầu nhiệt huyết mà lao vào, kết quả chắc chắn là sứt đầu mẻ trán.
Thấy mấy người đều lắc đầu, Lâm Nhan Tịch mới lên tiếng: “Đi lính là để chịu khổ, mà muốn trở thành lính tinh nhuệ thì phải chịu khổ nhiều hơn người khác gấp bội.”
“Các cậu đã chạy 5 km bao giờ chưa? Kỹ năng đối kháng thế nào, khả năng chịu đòn, thể lực và tố chất cơ thể ra sao?”
Mấy câu hỏi của Lâm Nhan Tịch khiến họ cứng họng, chỉ biết nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Chúng ta không phải là nữ quân nhân sao?” Ngô Nguyệt Huyên nghe xong liền sợ hãi hỏi.
Lâm Nhan Tịch cười khẩy một tiếng: “Vào quân đội rồi mà các cậu còn muốn làm phụ nữ à?”
“Nói thật cho các cậu biết, một khi đã khoác lên mình bộ quân phục này, bước vào doanh trại, đặc biệt là vào Đoàn 4 tinh nhuệ, thì dù là nam hay nữ, cũng phải chuẩn bị tinh thần chết đi sống lại một lần.”
Nghe vậy, không chỉ những người khác mà ngay cả Tống Giai Giai cũng sợ hết hồn. Cô ấy nhìn mọi người một lượt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn đáp: “Tôi... hồi đi học tôi là vận động viên chạy cự ly trung bình, đã từng chạy 5000 mét rồi. Nhưng dân thể thao học hành không giỏi lắm, gia đình cũng chẳng đặt hy vọng gì nên mới cho tôi vào bộ đội.”
“Chạy mang vác nặng à?” Lâm Nhan Tịch mỉm cười hỏi.
Nếu là vận động viên thì thể lực đúng là sẽ tốt hơn những người khác rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là so với các tân binh khác mà thôi.
Tống Giai Giai nuốt nước bọt, lắc đầu. Chạy 5 km thì cố một chút vẫn được, nhưng nếu phải mang vác nặng thì...
Thấy thế, Lâm Nhan Tịch cười vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc cậu sẽ vác được 20 kg chạy hết 5 km và hoàn thành đủ mọi bài huấn luyện cường độ cao thôi.”
Câu nói nhẹ bẫng của cô khiến tất cả mọi người chết khiếp. Ngay cả một vận động viên như Tống Giai Giai còn không chịu nổi, vậy thì những người còn lại còn thua cả cô ấy, đến lúc đó sẽ thảm đến mức nào chứ?
“Lâm Nhan Tịch, cậu nói xem... bây giờ tôi hối hận còn kịp không?” Cô nàng yếu đuối Ngô Nguyệt Huyên sợ sệt hỏi, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Đúng lúc Lâm Nhan Tịch đang khiến mọi người sợ hãi thì chiếc xe tải đột ngột dừng lại, làm tất cả lảo đảo vì không kịp đề phòng.
Chưa kịp để họ định thần, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ “cộp, cộp” vào thành xe: “Tất cả xuống xe tập hợp, nhanh lên!”
Mọi người vừa mới ngồi vững lại vội vàng đứng dậy, chen chúc nhau đi ra ngoài.
Lâm Nhan Tịch lại không hề vội vã. Cô đợi mọi người xuống hết rồi mới thong thả nhảy khỏi xe.
Đúng như dự đoán, người đang đợi bên ngoài chính là viên trung úy mà cô đã đắc tội.
Thấy cô lại là người cuối cùng nhảy xuống, anh không nhịn được mà lườm cô một cái cháy mắt: “Báo cáo tên, quê quán và đơn vị trình diện.”
“Lâm Nhan Tịch, người Thái Bắc, còn đơn vị trình diện thì tôi không biết.” Lâm Nhan Tịch chẳng hề giấu giếm, nói thẳng vào mặt viên trung úy đang sa sầm. Cô lấy tấm bản đồ ra giơ lên trước mặt anh: “Anh xem, người bảo tôi đến trình diện chỉ nói tới nơi này. Đây có đúng không?”
Viên trung úy liếc nhìn, không khỏi nhíu mày. anh hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Đi theo tôi!”
Lâm Nhan Tịch nhanh chóng cất bản đồ, vẫy tay với mấy người còn đang ngơ ngác, rồi đi theo viên trung úy, bỏ lại một đám tân binh ngơ ngác nhìn nhau.
“Rốt cuộc Lâm Nhan Tịch này là thế nào vậy?” Tống Giai Giai nhìn bóng lưng cô, không nhịn được hỏi.
“Đúng là có chút lạ. Cậu xem, cậu ta hiểu rõ tình hình trong quân đội như vậy, giờ lại được dẫn đi riêng. Nói xem có phải là lính đi cửa sau trong truyền thuyết không?” Mấy người khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán, một cô gái lên tiếng hỏi với giọng điệu chanh chua.
“Tiêu Tiểu Tiêu, các cậu đừng nói bậy, tôi thấy Tiểu Tịch không phải người như thế.” Ngô Nguyệt Huyên lí nhí phản bác.
Cô gái vừa nói chuyện rõ ràng là kiểu người hiếu thắng, không giống Tống Giai Giai thoải mái phóng khoáng, cũng chẳng giống Ngô Nguyệt Huyên dịu dàng. Cô ta lúc nào cũng thích tỏ ra nổi bật, có cảm giác muốn hơn thua với tất cả mọi người.
Nghe Ngô Nguyệt Huyên nói vậy, cô ta liền vặn lại ngay: “Sao cậu biết cậu ta không phải? Mới nói vài câu mà đã hiểu người ta rồi à?”
“Tôi…” Ngô Nguyệt Huyên vốn không giỏi ăn nói, cuống lên lại càng không nói được lời nào.
Thấy Ngô Nguyệt Huyên bị bắt nạt, Tống Giai Giai lập tức bất bình: “Mới quen thì đã sao? Cậu không thấy cô ấy cũng ngồi xe tải chung với chúng ta, thậm chí trước đó còn phải đi bộ à? Nếu thật là lính đi cửa sau thì có cần phải khổ thế không?”
“Với lại, cậu không có mắt à? Đại đội trưởng Ngụy của chúng ta suốt đường đi đều cười nói vui vẻ, nhưng cứ gặp Lâm Nhan Tịch là lại sa sầm mặt mày, trừng mắt với cô ấy. Cậu nói xem đây là đãi ngộ của lính đi cửa sau à?”
Tiêu Tiểu Tiêu nhất thời cứng họng, chỉ có thể ấm ức lườm cô một cái.