Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 20

Trước Sau

break

Quãng đường hơn mười cây số đối với Lâm Nhan Tịch mà nói, không gần cũng chẳng quá xa, nhưng vác chiếc ba lô nặng hơn hai mươi ký đi bộ hơn mười cây số cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu không phải ngày nào Lâm Nhan Tịch cũng bị Lâm Vạn Niên vừa phạt vừa bắt luyện tập, thì cô thật sự không có được thể lực này.

Nhưng dù việc này chẳng thấm vào đâu, Lâm Nhan Tịch cũng không muốn đi trình diện sớm như vậy. Đối với cô mà nói, việc đến muộn còn khiến cô vui mừng không hết.

Vì thế, chỉ đi được một đoạn, Lâm Nhan Tịch liền dừng lại rồi dùng ba lô làm đệm lót kiêm chỗ tựa lưng, cứ thế ngồi bệt xuống đường quốc lộ vắng vẻ một cách bất cần.

Tuy thời tiết hơi lạnh nhưng đi được nửa đường, cơ thể cũng đã nóng lên, rịn ra chút mồ hôi. Ngồi ở đây ngược lại chẳng thấy lạnh chút nào. Cô thảnh thơi ngả người ra đó, đầu óc trống rỗng nhìn lên bầu trời, thậm chí còn chẳng thèm để mắt đến những chiếc xe qua lại.

Nào ngờ, chỉ một lát sau, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe tải màu xanh quân đội đã dừng ngay bên cạnh cô.

Lâm Nhan Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần liền ngẩng đầu, nheo mắt nhìn sang, vừa hay thấy một vị trung úy mặc thường phục nhảy xuống xe, rõ ràng là đang đi về phía mình.

“Này, cô cũng là tân binh đến trình diện à?” Vị trung úy liếc nhìn ba lô của cô, mày bất giác nhíu lại rồi hỏi tiếp: “Sao lại nằm ở đây? Cán bộ tiếp binh của cô đâu, sao không quản?”

Lâm Nhan Tịch đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên người rồi mới nhìn anh: “Này trung úy, tôi có tên chứ không phải “này”. Hơn nữa, tôi không có cán bộ tiếp binh, càng không có xe chuyên dụng đưa đón, chỉ có thể cuốc bộ thôi. Dự là… chắc trước khi trời tối sẽ đến nơi thôi nhỉ?”

Nghe Lâm Nhan Tịch nói vậy, mặt vị trung úy lập tức sa sầm. Anh cau mày đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô tên gì, lính của đơn vị nào?”

Thấy mặt anh đen lại, Lâm Nhan Tịch mới nhận ra, bây giờ cô không còn là Lâm Nhan Tịch mà ai trong khu tập thể cũng răm rắp nghe lời nữa, mà là tân binh Lâm Nhan Tịch.

Một tân binh lại nói chuyện với một trung úy đại đội trưởng như vậy đúng là đắc tội với người ta rồi. Nếu thật sự rơi vào tay anh, không biết sẽ bị gây khó dễ thế nào nữa!

Nhưng cũng không thể trách cô được. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Nhan Tịch đã gặp quá nhiều sĩ quan rồi. Trong khu tập thể toàn là tướng tá, cấp bậc không có vài ngôi sao trên vai thì đến chào hỏi người ta còn thấy ngại. Một trung úy quèn như anh, ngày thường còn phải chào cô.

Mà lúc này Lâm Nhan Tịch đang bực bội trong lòng, đâu có nghĩ nhiều như vậy, nghe anh hỏi liền buột miệng nói ra.

Bây giờ lời đã nói ra, có hối hận cũng muộn rồi. Vả lại, cô cũng chẳng hối hận vì việc mình đã làm. Nói thì cũng nói rồi, thì sao chứ? Kể cả anh cũng là cán bộ tiếp binh, cũng không thể nào là người của mình được.

Mà cho dù có là cán bộ tiếp binh của Lâm Nhan Tịch đi nữa, cũng không thể nào đến huấn luyện một đám nữ binh như các cô. Vì vậy, Lâm Nhan Tịch chẳng sợ gì cả, nghe anh hỏi xong cũng lười để ý.

Cô liếc anh một cái, nói giọng bất cần: “Còn chưa tới nơi, tôi làm sao biết là đơn vị nào. Thời gian cũng không còn sớm, anh bận việc của anh, tôi cũng phải đi trình diện đây, chúng ta tạm biệt nhé!”

Nói rồi, cô chẳng thèm để ý đến anh nữa, tiện tay vẫy vẫy rồi định rời đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Sắc mặt vị trung úy càng thêm khó coi, không nhịn được quát lớn: “Cô… cô là cái loại lính gì vậy, có biết quy củ của quân đội không?”

Nghe thấy tiếng anh, Lâm Nhan Tịch thầm thở dài một hơi, cũng hiểu rằng hôm nay xem ra không đi được rồi. Thế là cô đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn anh: “Xin lỗi thủ trưởng, tôi còn chưa trình diện, cũng chưa mặc quân phục, nên đơn vị các anh có quy củ gì, tôi thật sự không biết.” 
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc