Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 13

Trước Sau

break

Lâm Nhan Tịch biết, lúc này chắc hẳn Lâm Vạn Niên đã phát hiện mình bị lừa, thậm chí có thể đã phái người đi tìm cô rồi.

Nhưng cứ trốn mãi ở đây cũng không phải là cách hay. Chẳng lẽ cứ ngủ trên chiếc giường gỗ tạm bợ, ngày ngày ru rú trong nhà ăn cơm hộp hay sao?

Kể cả cô có thể trụ được một tháng thì người khác cũng sẽ thấy kỳ lạ mà báo cảnh sát.

Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng nhân lúc những người đi tìm cô còn chưa thể nghĩ tới nơi này, giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Lâm Nhan Tịch cũng từng nghĩ đến việc rời khỏi thành phố này, đến thành phố bên cạnh hoặc một huyện lỵ nào đó để trốn một tháng. Nhưng bây giờ, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng sẽ để lại manh mối.

Hơn nữa, đến nơi khác cũng chưa chắc đã an toàn. Trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, ngược lại càng dễ gây chú ý.

Ít nhất ở đây cô vẫn quen thuộc, không chỉ dễ ẩn náu hơn mà nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể tìm vài người giúp đỡ.

Nhưng dù tự tin vào nơi mình đã chọn, Lâm Nhan Tịch cũng không dám ở bên ngoài quá lâu. Cô mua những thứ cần thiết với tốc độ nhanh nhất rồi quay về ngôi nhà mới của mình.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Lâm Nhan Tịch nằm trên giường, thở dài một hơi.

Ngày thường dù là đi chơi hay đi học, lúc nào bên cạnh cô cũng có một đám người, chưa bao giờ phải ở một mình.

Bây giờ chỉ còn lại một mình, không những không thể gọi điện mà đến lên mạng cũng chẳng dám. Nếu không, cô đã chẳng mua một chiếc điện thoại “cục gạch” cho người già, chính là vì sợ mình không nhịn được mà đăng nhập vào ứng dụng nào đó để lại dấu vết.

Dù hiểu rõ lý lẽ là vậy, nhưng khi thật sự chỉ còn lại một mình, cô vẫn cảm thấy có chút cô đơn.

Nằm trên giường một lúc lâu, Lâm Nhan Tịch đột nhiên bật dậy. “Một mình thì một mình! Chỉ là một tháng thôi mà, dùng một tháng đổi lấy hai năm tự do, tính thế nào cũng hời.”

Tự cổ vũ bản thân tuy không có tác dụng gì nhiều, nhưng cũng giúp cô lấy lại tinh thần. Cô đứng dậy bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.

Dọn phòng xong, Lâm Nhan Tịch thấy cũng sắp đến giờ nên đã gọi một đống cơm hộp, bày ra đĩa thành một bàn thịnh soạn, đủ cho ba người ăn.

Chẳng mấy chốc, Cát Nghi và một cô gái khác đã trở về. Vừa mở cửa, Cát Nghi đã la lên: “Tôi ở dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm rồi, Tiểu Tịch, cậu làm món gì ngon thế?”

Lâm Nhan Tịch đang bày bát đũa lên bàn, nghe thấy tiếng người liền cười nhìn ra: “Muốn biết thì vào xem đi.”

“Tôi không biết các cậu thích ăn gì nên gọi mỗi thứ một ít. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến, bữa này tôi mời, coi như là bữa cơm ra mắt.”

Nghe cô nói, Cát Nghi bật cười: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu.”

Khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp, mắt cô nàng sáng rực lên, vội vàng gắp một miếng rồi giơ ngón cái tán thưởng.

Thấy bộ dạng của Cát Nghi, Lâm Nhan Tịch lắc đầu cười. Có thể thấy cô bạn này tuy hơi tùy tiện nhưng chắc chắn là người rất dễ gần.

Cô quay đầu nhìn về phía cô gái lần đầu gặp mặt, gật đầu nói: “Chào cậu, tôi là Chu Tiểu Tịch, người thuê mới ở đây. Sau này chúng ta sẽ sống chung dưới một mái nhà.”

“Chào cậu.” Ai ngờ đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Nhan Tịch, cô gái kia chỉ thờ ơ gật đầu rồi quay người đi vào phòng mình.

Lâm Nhan Tịch ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

May mà Cát Nghi cuối cùng cũng dời mắt khỏi bàn ăn, vội giải thích: “Cậu ấy tên là Trịnh Văn, tính tình có hơi… đặc biệt. Cậu ấy không có ý nhắm vào cậu đâu, ngày thường đối với ai cũng vậy cả, cậu đừng để tâm.”

“Vậy còn cái này…” Lâm Nhan Tịch chỉ vào bàn thức ăn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc