Bữa ăn này vốn được chuẩn bị cho ba người. Không phải cô cố ý làm vậy để lấy lòng họ, mà chỉ cảm thấy một tháng sắp tới đều phải sống ở đây, việc xây dựng mối quan hệ tốt với hai người bạn cùng nhà là điều cần thiết.
Không ngờ rằng, một người từng hô mưa gọi gió trong đại viện như cô cũng có ngày bị đối xử lạnh nhạt, mà lại còn không thể dùng vũ lực để giải quyết.
Cát Nghi phản ứng cũng rất nhanh, vội nói: “Chuyện này không thành vấn đề, cứ để tôi lo.”
Cô ấy nói “để tôi lo” dĩ nhiên không phải là sẽ ăn hết một mình. Cát Nghi cũng biết Lâm Nhan Tịch vừa đến đã mời họ ăn cơm là muốn làm thân với mọi người.
Vì vậy, chỉ một lát sau, cô đã kéo được Trịnh Văn ra ngoài. Cả ba cùng ngồi vào bàn, bắt đầu bữa tối.
Trịnh Văn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ. Trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng Lâm Nhan Tịch và Cát Nghi nói chuyện. Cát Nghi là người không giữ được chuyện trong lòng, chỉ vài ba câu đã bị Lâm Nhan Tịch moi được hết ngọn ngành.
Ngược lại, về phần Lâm Nhan Tịch, mỗi khi bị hỏi đến tình hình của mình, cô đều dùng đủ lý do để trả lời cho có lệ. Trông như đã trả lời, nhưng thực chất lại chẳng khác nào chưa nói gì.
"Tiểu Tịch, cảm ơn cậu." Ăn cơm xong, Trịnh Văn, người nãy giờ vẫn im lặng, lại đột nhiên lên tiếng.
Lâm Nhan Tịch ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười: "Sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi, cảm ơn cảm iếc gì chứ."
"Tiểu Tịch, cậu mới đến, đáng lẽ bọn tôi phải mời cậu mới đúng, đằng này lại để cậu mời bọn tôi, cảm ơn cậu là phải rồi." Cát Nghi vẫn là người nói nhiều.
"Thôi được, vậy tôi nhận nhé." Lâm Nhan Tịch cũng không khách sáo. Cô hỏi: "Mà hai cậu hôm nay ăn thấy thế nào?"
"Rất ngon, đương nhiên là rất ngon rồi." Cát Nghi buột miệng nói, còn vỗ vỗ bụng ra vẻ no nê, khiến cả hai người kia đều bật cười.
Ăn xong, Lâm Nhan Tịch bị hai người đẩy về phòng để một mình dọn dẹp "bãi chiến trường" hỗn độn.
Thấy vậy, Lâm Nhan Tịch cũng hiểu rằng bữa cơm này đã khiến hai người kia chấp nhận cô. Xem ra, bữa cơm này quả thật không hề lãng phí.
Quả nhiên có một khởi đầu tốt đẹp, những chuyện tiếp theo cũng trở nên dễ dàng hơn. Vì Lâm Nhan Tịch chủ động làm thân, nên những ngày sau đó, dù là một Cát Nghi hướng ngoại, cởi mở hay một Trịnh Văn hướng nội, lạnh lùng, họ đối xử với cô cũng khá tốt.
Lâm Nhan Tịch thiếu thứ gì, họ đều chủ động chia sẻ với cô. Thỉnh thoảng tự nấu cơm ở nhà, họ cũng gọi cô ăn cùng, khiến cho cuộc sống của cô ở đây cũng không đến nỗi tệ.
Chỉ có điều, việc cô mấy ngày liền không đi học dường như đã khiến hai người họ nghi ngờ.
"Tiểu Tịch, sao nhiều ngày rồi mà cậu vẫn chưa đi học thế? Thủ tục chuyển trường vẫn chưa xong à?" Trịnh Văn đã đi học, còn Cát Nghi thì buổi sáng thấy không khỏe nên xin nghỉ.
Và lúc này cô mới phát hiện ra, Lâm Nhan Tịch dường như chẳng có ý định đi học. Tính Cát Nghi có gì nói nấy, mấy ngày nay hai người cũng đã thân thiết hơn, thế nên cô buột miệng hỏi luôn mà không cần suy nghĩ.
Lâm Nhan Tịch đã sớm có chuẩn bị, nghe cô ấy hỏi cũng không bối rối, chỉ thuận theo lời cô ấy mà gật đầu: "Ừ, thủ tục có chút vấn đề nên cần thêm chút thời gian."
"Có cần giúp gì thì cứ nói nhé." Dù gì Cát Nghi cũng là sinh viên, chuyện lớn thì đúng là không giúp được gì, nhưng mấy việc vặt vãnh thì không thành vấn đề, cho nên cô nói một cách rất sảng khoái.
Lâm Nhan Tịch cũng rất thích tính cách này của cô ấy, bèn mỉm cười nhận lấy ý tốt.
Cát Nghi cũng là người không thể ngồi yên. Tuy buổi sáng không khỏe, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Đã xin nghỉ thì đương nhiên không thể đến lớp được. Giờ cô nhìn Lâm Nhan Tịch, đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền kéo tay cô lại, cười hỏi: "Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo phố đi?"