Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 12

Trước Sau

break

Bà chủ nhà lập tức có chút khó xử. Nhưng miệng Lâm Nhan Tịch lại ngọt như mía lùi, một tiếng "cô ơi" hai tiếng "cô à" khiến bà không tài nào nổi giận được: “Hay là… cô bớt cho cháu một chút nhé?”

Thấy bà chủ động đề nghị giảm giá, Lâm Nhan Tịch biết là có hi vọng, vội cười nói: “Cái đó thì không cần đâu ạ, mẹ cháu dặn rồi, giá cả không thành vấn đề, quan trọng là chủ nhà phải tốt bụng. Cháu thấy cô tốt như vậy chắc chắn là hợp ý mẹ cháu rồi, nếu cháu còn mặc cả với cô nữa thì là cháu không phải rồi.”

Khi đối phương đang được khen đến mức cười toe toét, Lâm Nhan Tịch lập tức nói tiếp: “Hay là thế này đi ạ, cháu xin ở thử một tháng trước, nếu sau một tháng cháu thấy ở quen thì chúng ta sẽ ký hợp đồng dài hạn.”

“Nhưng mà…” Bà chủ nhà lập tức có chút do dự.

Lâm Nhan Tịch vội vàng thuyết phục: “Cháu biết chỗ của cô ít nhất phải thuê nửa năm, nhưng cháu cũng muốn ở lâu dài mà. Đi học ở đây thì ai lại muốn cứ phải chuyển nhà liên tục chứ, huống chi cô là người tốt như vậy, chuyển đi nơi khác thì tìm đâu ra được nữa.”

“Cháu cũng mong được ở đây ổn định, ở một mạch cho đến lúc tốt nghiệp luôn ấy chứ!”

Bà chủ nhà này được khen đến mức không biết trời đâu đất đâu, bèn vung tay một cái: “Được, cứ quyết định vậy đi! Cháu cứ trả trước một tháng tiền nhà, ở thấy quen rồi thì chúng ta tính tiếp.”

Lâm Nhan Tịch thiếu chút nữa thì lảo đảo, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Trả tiền, nhận chìa khóa xong, bà chủ nhà cũng rời đi, Lâm Nhan Tịch cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đang định bước vào phòng mình thì cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái trạc tuổi cô bước ra, tò mò nhìn cô từ trên xuống dưới.

Lâm Nhan Tịch cúi đầu nhìn lại mình, thấy trên người không có gì đặc biệt mới hỏi: “Mặt tôi dính gì bẩn à?”

Cô gái hoàn hồn, vội lắc đầu: “À, không có, tôi chỉ tò mò xem người có thể “trị” được bà chủ nhà của chúng ta là người thế nào thôi.”

Lâm Nhan Tịch bật cười: “Bà ấy khó tính lắm sao?”

“Không phải kiểu khó tính bình thường đâu, mà là cực kỳ hà khắc với bọn tôi đấy.” Cô gái vừa nói vừa không kìm được mà thở dài: “Nhưng không ngờ đến lượt cậu thì sao chuyện gì cũng dễ dàng thế nhỉ?”

“Hết cách rồi, ai bảo tôi xinh đẹp quá làm gì!” Lâm Nhan Tịch cười đùa, rồi tự giới thiệu: “Tôi là Chu Tiểu Tịch, bạn cùng phòng mới của cậu.”

Nghe cô nói đùa, cô gái kia cũng không hề khó chịu, ngược lại còn bật cười: “Cát Nghi, rất vui được làm quen với cậu.”

“Ồ, tên của cậu hay thật đấy.” Lâm Nhan Tịch thấy cô ấy không phải người kiểu cách thì lập tức vui vẻ hẳn lên.

Dù sao cô cũng phải ở đây một tháng, có một người bạn cùng phòng dễ chịu đúng là không tệ chút nào.

Cát Nghi mỉm cười, hiển nhiên đây không phải lần đầu có người khen tên cô như vậy. Cô nhìn Lâm Nhan Tịch một lượt rồi đột nhiên hỏi: “Sao cậu chẳng mang theo đồ đạc gì cả?”

“Ờm… Vẫn chưa chuyển đến.” Lâm Nhan Tịch hiếm khi lại có chút ấp úng.

Hiện giờ cô đúng là chẳng có gì trong tay, ngoài tiền mặt ra thì cô thật sự không mang theo bất cứ thứ gì. Lúc bỏ trốn thì tiện thật đấy, nhưng bây giờ lại thấy thật xấu hổ.

Cũng may là tiền cô mang theo đủ dùng, chi phí sinh hoạt cho một tháng không thành vấn đề.

Nhưng Cát Nghi ở bên cạnh lại không để ý, hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, còn nhiệt tình hỏi: “Có cần tôi giúp một tay không?”

Lâm Nhan Tịch vội lắc đầu: “Tôi không có nhiều đồ đâu, một mình tôi dọn dẹp được. Hơn nữa hôm nay đâu phải cuối tuần, cậu không cần đi học à?”

Bị cô nhắc như vậy, Cát Nghi chợt bừng tỉnh, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Thôi chết, tôi muộn học mất rồi!”

Nói rồi cô ấy cũng chẳng để ý đến Lâm Nhan Tịch nữa, vội vàng lao vào phòng.

Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cũng quay về phòng của mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc