Lâm Nhan Tịch không hỏi Đại Phi đã dụ Lâm Vạn Niên đi như thế nào, nhưng đoán chừng cũng chỉ xoay quanh một chữ "lừa".
Với một người cáo già xảo quyệt như Lâm Vạn Niên, chẳng bao lâu nữa ông sẽ phát hiện mình bị lừa. Nếu là trước đây cô bỏ nhà đi, Lâm Vạn Niên vốn chẳng thèm đoái hoài, thậm chí còn có ý định để cô tự sinh tự diệt bên ngoài.
Nhưng lần này thì khác, ông phải đưa Lâm Nhan Tịch đến quân doanh trước khi kỳ tuyển quân kết thúc nên chắc chắn sẽ cho người đi tìm cô.
Coi như bây giờ đã trốn ra ngoài nhưng vẫn chưa an toàn. Phải biết rằng Lâm Vạn Niên xuất thân là lính trinh sát, chỉ cần để lại một chút manh mối, Lâm Nhan Tịch có khả năng sẽ bị bắt về.
Vì vậy, dù bây giờ trên người có đủ tiền, giấy tờ tùy thân cũng mang theo đầy đủ, cô vẫn không dám đến khách sạn hay ở lại khu vực gần đó.
Có điều, mấy năm chiến đấu với Lâm Vạn Niên đã giúp Lâm Nhan Tịch trưởng thành hơn rất nhiều, kinh nghiệm đối phó với ông cũng ngày càng phong phú.
Lúc này, Lâm Nhan Tịch hiểu rõ hơn ai hết mình nên làm gì.
Cô chạy ra khỏi rừng cây, thậm chí không bắt taxi mà chạy bộ, lại còn cố tình chọn những con đường nhỏ để tẩu thoát, cố gắng hết sức để không để lại bất kỳ manh mối nào cho Lâm Vạn Niên.
Đối với Lâm Nhan Tịch, chạy đêm không phải là vấn đề lớn. Không bị giới hạn thời gian, cô có thể chạy bền suốt mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên cũng phải cảm ơn những hình phạt thường ngày của Lâm Vạn Niên.
Chẳng qua lúc này trong lòng Lâm Nhan Tịch không có chút cảm kích nào. Chạy hùng hục trên đường lớn giữa đêm hôm khuya khoắt, dù có chịu được thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng Lâm Nhan Tịch cũng đến được địa điểm mình đã định: làng đại học ở một thành phố khác, cách xa khu quân đội.
Lâm Nhan Tịch chọn nơi này không phải là ngẫu nhiên. Trong làng đại học không chỉ có các trường đại học mà còn có cả trường cấp ba trực thuộc, học sinh trạc tuổi Lâm Nhan Tịch ở đây nhiều không đếm xuể.
Tuy số học sinh thuê nhà bên ngoài không chiếm tỷ lệ lớn nhưng cũng không phải là ít, thêm một Lâm Nhan Tịch vào cũng không có gì nổi bật.
Quan trọng nhất là, chủ nhà ở đây biết họ là học sinh nên phần lớn không kiểm tra giấy tờ tùy thân kỹ càng. Vì vậy, Lâm Nhan Tịch đổi một cái tên khác để trốn ở đây cũng không thành vấn đề.
Để không làm lộ hành tung, Lâm Nhan Tịch không liên lạc trước với môi giới trên mạng, mà đợi đến lúc trời sáng mới đi gọi điện thoại theo từng số trên các bảng quảng cáo gần trường học.
Không thể không nói Lâm Nhan Tịch thật sự rất cẩn thận, không chỉ không để lại dấu vết trên mạng mà ngay cả điện thoại cũng là mua mới.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, đối phương vừa không đòi xem giấy tờ tùy thân, cũng không hỏi han chi tiết, chỉ nói qua tình hình và giá thuê rồi dẫn Lâm Nhan Tịch đi xem phòng.
Căn nhà Lâm Nhan Tịch tìm là một căn cho thuê chung, tổng cộng có ba người ở. Một trong số đó vừa mới dọn đi mấy hôm trước, và Lâm Nhan Tịch chỉ có thể chọn căn phòng này.
Tổng cộng có ba phòng, hai phòng kia đều đã có người chọn, nên phòng cuối cùng này điều kiện tự nhiên chẳng ra sao.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ còn kén chọn một phen, nhưng Lâm Nhan Tịch đến đây để lánh nạn, chỉ ở một tháng thôi thì có gì mà phải kén cá chọn canh.
Nhưng chính vì chỉ ở một tháng nên lại khó nói chuyện. Lâm Nhan Tịch đảo mắt, một ý tưởng nảy ra trong đầu: “Cô ơi, lúc nãy cô khen căn nhà này tốt lắm mà, nhưng giờ chỉ còn lại một phòng có điều kiện tệ nhất thôi…”