Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 9

Trước Sau

break
Mặt trời lại giống lòng đỏ trứng tươi, tròn tròn mềm mềm, lấy kim chọc một phát thì chất nhầy sẽ đổ xuống đầu bạn, tưới khắp cả con phố.
Chiếc Ford đen bóng lăn bánh trên vùng đất cằn cỗi, chậm rãi tiến lên.
Năm người đàn ông to lớn chen chúc trên chiếc xe này, Lục Tự sợ ngạt nên kéo cửa sổ xe xuống, chống tay phải, thẫn thờ.
Cảnh vật hai bên đường dần lùi về sau, sợi chỉ màu xám đậm trên cổ tay áo anh bị gió thổi đong đưa.
Lục Tự giơ tay kéo nó ra, chiếc cúc áo màu trắng bạc được kết lại cũng lăn xuống xe theo.
Anh nhíu mày, thấy trái tim mình cũng giống như bị kéo theo, nặng nề, đau âm ỉ.
“Này người anh em, xin miếng lửa coi.” Người đàn ông ngồi cạnh anh đang ngậm điếu thuốc lá, mặt vô cảm nhìn anh hỏi.
Lục Tự lấy bật lửa từ túi quần ra, lười biếng ném qua, lúc lấy lại thì thấy bên hông người đàn ông phồng lên, trong đó nhét một khẩu súng ngắn màu đen.
Đôi mắt đen của anh xuất hiện vẻ âm u, thầm tính toán, có vẻ mình cần nửa năm nữa mới có thể cầm súng.
Dù mở cửa sổ nhưng bầu không khí trên xe cũng như bị nhiễm chì, nặng nề khiến người ta khó thở.
Ai cũng có trách nhiệm giám sát lẫn nhau. Bọn họ không quen biết nhau, được tạm thời chọn từ rút thăm sống chết. Ngoài nhóm họ ra thì còn ba nhóm khác nữa.
Trong bốn chiếc ô tô này, chỉ có một chiếc đi đến đúng đích đến. Ba chiếc còn lại chỉ là hoả mù, làm kẻ thù bị rối.
Dịch trứng vàng óng ánh đã chảy hết, bầu trời bắt đầu tí tách mưa.
“Đm, vừa tới mấy ngày này là mưa.” Người đàn ông ngồi ghế phụ trợn mắt, bắt đầu chửi thề.
Thật ra mưa nhỏ nên cũng mát mẻ, khá thoải mái. Nhưng trong thời khắc nặng nề thế này thì ai cũng muốn tìm cớ để trút giận.
Người đàn ông ngồi ghế phụ vừa mở miệng, Lục Tự đã biết anh ta là người Hoài Âm giống mình. Không vì gì khác, là do người Hoài Âm thích chửi mẹ của mình.
Thay vì chửi mẹ mày, họ thích chửi đm hơn.
Lục Tự cũng muốn chửi như vậy, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ muốn nói câu đó.
Nhưng mà anh làm gì có mẹ?
Ô tô bất ngờ xóc nảy, thấy tài xế dẫm chân phanh, rống giận chửi: “Tìm chết hả! Ông đây đâm chết đám ăn xin bọn mày bây giờ.”
Lục Tự nhìn trước mặt, cậu bé bán báo chạy quá nhanh nên làm đống báo rơi vãi trên đất, đang ngồi xổm hoảng loạn nhặt lên.
Anh vừa định dời mắt đi thì vô tình thấy ở đầu hẻm chật hẹp bên trái có mấy tên xã hội đen đang chặn đường một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia có khuôn mặt tròn, mặc đồ màu vàng, làn váy bị gió đêm thổi tung bay phấp phới giống một đoá hồng vàng rose đang rụng cánh hoa.
Lục Tự hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh kéo cửa sổ xe lên.
Là người phụ nữ cứu anh lúc trước.
Nhưng thế thì sao? Loại người như anh không biết trả ơn đâu.
Cậu bé nhặt báo xong, cúi người thật sâu trước chiếc Ford rồi chạy như bay.
Tài xế bắt chước người Thượng Hải chửi một câu: “Thằng oắt con!” sau đó tiếng động cơ xe lại vang lên ầm ầm.
Đèn đường mờ ảo hai bên đường chiếu những đốm trắng như tuyết lên chiếc xe đang lao nhanh.
Lục Tự thấy con hẻm kia ngày càng xa, mới kéo kính cửa sổ xuống như không có việc gì.
Tên có vết sẹo trên má trái bị nước mưa xối nên có vẻ càng hung dữ hơn.
Gã phun một bãi nước bọt lên đất, sau đó tức giận chỉ vào chóp mũi Lâm Cẩn rồi mắng: “Con đĩ, dám lừa ông của mày à!”
Lâm Cẩn lui ra sau một bước theo bản năng, nhíu mày hỏi: “Lừa anh? Tôi lừa anh cái gì?”
“Còn giả ngu nữa hả, đêm đó mày cứu thằng nhãi kia.” Mặt sẹo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng nhãi nào, tôi không quen! Anh có chuyện gì thì cứ kiếm Hứa tam gia đi. Đó giờ tiệm của chúng tôi luôn nộp đủ tiền bảo kê đấy.”
Lâm Cẩn nâng cằm lên với mặt sẹo, thái độ thản nhiên, vừa dứt lời đã đi lên phía trước.
Tên mặt sẹo nổi giận, duỗi tay đẩy cô: “Đêm đó mày ở trong tiệm chứ không phải Hứa tam gia. Tao đi kiếm chuyện với ổng làm gì? Tao tìm mày đó! Con điếm thúi, dám lừa ông nội mày à.”
Lâm Cẩn bị tên mặt sẹo chọc cười, lúm đồng tiền lõm sâu vào, khinh thường nhếch khoé miệng.
Tên mặt sẹo nổi giận, con người đen lại, nâng tay phải lên muốn tát cô một bạt tai.
Bàn tay gã còn chưa hạ xuống thì đã bị người khác bắt lấy, bối rối đứng giữa không trun.
Lâm Cẩn giật mình nhìn lại, thế mà lại là tên trai lạ hôm đó, trên người còn đang mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm cô mua cho nữa.
Lục Tự chạy quá nhanh nên lồng ngực phập phồng, áo sơ mi ướt đẫm phác hoạ cơ bụng gợi cảm của anh. Anh hất cánh tay phải của tên mặt sẹo ra. Tên mặt sẹo lập tức loạng choạng ngã ra sau.
Tuy tên mặt sẹo tức điên nhưng vẫn lén quan sát xung quanh, thấy chỉ có mình Lục Tự nên cũng tự tin được một chút. Nhưng gã vẫn hơi sợ Lục Tự, bởi vì thằng nhãi này ra tay vô cùng tàn nhẫn, có thể đánh một người sống sờ sờ thành sống dở chết dở.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình nó, người ta nói hai đánh một không chột cũng què, đương nhiên là phải có thù tất báo rồi.
“Con ranh. Còn nói không lừa tao à! Hai đứa lưu manh gái điếm bọn mày, hôm nay ông nội tiễn bọn mày xuống dưới làm vợ chồng.”
Tên mặt sẹo vung tay, mấy tên xã hội đen đằng sau lao lên bao vây họ.
“Chuyện này không liên quan tới cô ấy, để cô ấy đi đi.”
Mưa dần nặng hạt, giọng nói của Lục Tự lại rõ ràng đến khó tin trong màn mưa phấp phới.
Anh che chắn Lâm Cẩn ở sau, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn tên mặt sẹo.
Lâm Cẩn thật sự rất hận tên trai lạ này, nếu cho cô chọn lại, chắc chắn cô sẽ không cứu anh.
Lòng tốt của cô đổi lại việc bị anh cướp đi nụ hôn đầu, kết cục của cô chỉ đẹp hơn ông Đông Quách một chút thôi đấy.
Nhưng vì sao anh lại muốn cứu mình?
Rõ ràng đêm đó, trước khi đi, anh còn thấp giọng cảnh cáo bên tai cô rằng: “Sau này không được tốt bụng như vậy nữa!”
Tên đầu đường xó chợ như anh, chẳng phải nên trốn một bên lấy oán trả ơn mà chế giễu cô một trận sao?
“Mày dám chạm vào cô ấy thử xem!” Sắc mặt Lục Tự lạnh lẽo, trong mắt đầy sát khí khát máu.
Tên mặt sẹo nghiêng người, đếm số anh em gã mang đến, tính cả gã nữa là có tổng cộng chín người.
Gã cười to khoe bộ răng ố vàng: “Trước khi chết còn muốn đóng vai anh hùng à! Được, ông nội chiều con. Tao chơi con đĩ này xong rồi hoá vàng xuống cho mày.”
Lục Tự nắm chặt bàn tay Lâm Cẩn, tay phải mò lấy vũ khí nhét sau người.
Đột nhiên, ánh đèn xe mãnh liệt chiếu đến, làm bọn họ vô thức nheo mắt lại.
Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, đứng che ô bên cửa kính, khom lưng chờ đợi.
Một đôi chân thon thả mang giày xăng đan sơn mài lộ ra khỏi ô tô, người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám hoa tuyết điểm bạc màu đỏ, tóc búi xoắn ốc, phía sau có vài lọn tóc xoăn.
Nếu không phải trên ngón tay có đeo nhẫn kim cương thì cứ tưởng là thiếu nữ ngây thơ rồi.
Giản Băng nhìn Lâm Cẩn, tít mắt gọi: “Mộc Mộc!”
Không đợi Lâm Cẩn phản ứng lại, người đàn ông trung niên mặc áo dài đã chửi ầm lên với đám xã hội đen kia: “Bọn mày muốn chết à? Bọn mày thuộc phe nào?”
Tên mặt sẹo nhờ đèn xe chói mắt kia mà thấy rõ biển số xe, ngũ quý 8, làm gã sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy vãi ra quần.
Lục Tự liếc nhìn người phụ nữ kia một cái rồi chậm rãi buông tay Lâm Cẩn ra, biến mất trong màn mưa dai dẳng.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc