Nhà lớn nhà họ Giản toạ lạc trên đường Seymour, vườn hoa phủ đầy màu xanh rực rỡ, giữa bể nước còn có pho tượng nữ thần Psyche đứng sừng sững.
Con đường mòn rải đầy sỏi, từ xa đã trông thấy một toà nhà cao ba tầng phong cách tân cổ điển, dây leo xanh mướt phủ kín mấy cây cột ionic, đẹp đẽ mà đầy sức sống.
Nhìn ra xa hơn là toà nhà dành cho gần trăm người hầu sinh sống.
Mỗi lần Lâm Cẩn tới đây, cô đều cảm thấy nơi này to khủng bố.
Cô đi theo Giản Băng băng qua nền đá cẩm thạch trắng đen đan xen, tiến vào một phòng khách lộng lẫy như cung điện.
Bà cụ nhà họ Giản tóc bạc phơ, mặc một bộ sườn xám xanh sẫm có hoạ tiết bảo tướng làm từ gấm cổ, cổ đeo một sợi dây chuyền phỉ thuý, viên nào ra viên nấy, tròn trịa sáng bóng, màu sắc rõ nét.
Bên cạnh bà có một người phụ nữ, mỏ nhọn mặt hóp, trông tầm 40 tuổi.
Sô pha nhung đỏ thẫm đặt quanh bàn trà làm bằng gỗ đàn, mặt bàn đầy ảnh chụp, màu sắc sặc sỡ, bên dưới góc phải còn đóng một con dấu hình tròn, vừa nhìn là biết sản phẩm đến từ tiệm chụp ảnh Gevensky.
Đó là tiệm chụp ảnh người Nga trắng tốt nhất ở Thượng Hải, giá cao chót vót, không phải danh môn khuê tú thì hoàn toàn không có tiền chụp.
Dưới tấm ảnh viết tên tuổi của cô gái, nhìn từ xa giống như đoá hoa phù dung nở rộ ngày hè, từng cánh hoa e ấp bên nhau xinh đẹp động lòng người.
Bà cụ thấy Lâm Cẩn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, vẫy tay với cô một cái, Lâm Cẩn đi qua, ngoan ngoãn ngồi cạnh bà cụ.
“Mộc Mộc, bao lâu rồi con không tới thăm bà?” Bà cụ kéo tay Lâm Cẩn trách móc.
Lâm Cẩn cười xoà, chỉ nói là hiệu thuốc bán đắt quá.
Thật ra cô rất nể phục bà cụ, luôn có cảm giác bà có phong thái của Giả Mẫu trong “Hồng Lâu Mộng”.
6 năm trước, cha mẹ, anh cả của Giản Khê và Giản Băng không may gặp nạn trên chuyến bay đến Washington.
Nỗi đau mất đi con trai duy nhất và cháu nội cả nếu đặt lên bà cụ nhà khác thì sẽ trở thành vết thương sâu không thể chịu đựng nổi.
Bà cụ Giản lại chống chịu được, phong thái này cũng giống như Giả Mẫu, cho dù con cháu có thế nào thì cũng phải tận hưởng, sống cho cuộc đời mình trước tiên.
Người phụ nữ kia thấy bà cụ thân thiết với Lâm Cẩn như thế thì lập tức hiểu ra: “Ôi chao, tôi đường đột quá, thì ra cụ đã có người hợp ý mình trước rồi.” Nói xong lại cười khéo với Lâm Cẩn: “Cô gái mà cụ chọn đương nhiên là người tốt nhất bến Thượng Hải rồi.”
Bà cụ Giản tiếp lời: “Đương nhiên Mộc Mộc của chúng tôi là giỏi nhất rồi, tôi còn thương nó hơn cả Giản Băng đấy.”
Giản Băng ngoan ngoãn ngồi gọt vỏ táo trên sô pha nghe thế thì ngước mắt giận dỗi: “Bà nội bất công quá.”
Bà cụ rất thích Lâm Cẩn, nhất là gương mặt tròn trịa phúc hậu của cô, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, ngọt thấm lòng người. Với gia tộc kinh doanh như họ, lấy một cô gái có tướng mặt vượng phu thì mới giữ tiền được, huống hồ gì cháu trai của mình cũng thích người ta.
Bà không thèm diễn vở bà già hồ đồ đánh uyên ương đâu.
Người phụ nữ kia đã xếp ảnh lại, xoay người về phía Lâm Cẩn nói chuyện, trong lời nói toàn mang cảm giác bắt chuyện làm thân với nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Giản.
Trong nhà ăn, đèn chùm bằng thuỷ tinh chiếu chói mắt, thức ăn phong phú, Lâm Cẩn ăn mà sợ hãi không thôi, sợ Giản Khê về nhà, không biết vì sao gần đây cô hơi sợ gặp anh ấy.
Giản Băng nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Lâm Cẩn, trêu ghẹo: “Giản Khê mới nhờ người ta gọi về, nói là có việc xã giao, 8 9 giờ tối mới về đến nhà. Nếu nó biết sáng nay cậu qua nhà ăn cơm thì chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột cho coi.”
Gò má Lâm Cẩn hiện ý cười, lặng lẽ thở phào, gắp cá quế chiên xù mà cô thích ăn nhất, chua chua ngọt ngọt. Có điều sau chua ngọt thì chỉ còn chua, vì bà cụ nói hai tháng nữa Lâm Cẩn phải tham gia tiệc hoa cúc do vợ của bộ trưởng Bộ Tài chính tổ chức.
Ăn cơm xong, Lâm Cẩn đi theo Giản Băng, vòng qua cầu thang xoắn ốc màu nâu đỏ, bước lên bậc thang, lên phòng cô ấy ở lầu hai để xem váy cưới.
Chiếc váy cưới là kiểu dáng mới nhất được chuyển về từ Paris bằng máy bay, lụa taffeta nhẹ mướt, cầm trong tay thì mềm như mây.
Làn váy dài chấm đất, đính đầy hàng chục ngàn viên Baccarat trắng, dưới ánh đèn tường thì lộng lẫy, thu hút ánh nhìn. Khiến người ta choáng ngợp hơn là phần sau lưng, từ eo đi xuống là một dải hoa tường vi dệt nổi, sặc sỡ tươi đẹp giống như cô tiên trong rừng.
“Tiếc là mặc vào hơi phiền, không thì đã mặc cho cậu nhìn một cái rồi.” Gương mặt Giản Băng xuất hiện lúm đồng tiền, có vẻ vô cùng hài lòng với chiếc váy cưới này.
Lâm Cẩn nhìn váy cưới, rồi nhìn lại Giản Băng, không khỏi cất giọng hỏi: “Giản Băng, cậu yêu nên mới đính hôn với anh ta sao?”
Cuộc liên hôn chấn động cả bến Thượng Hải, chỉ là tin tức đính hôn thôi mà báo giải trí “Tinh báo” nổi tiếng đã đăng hai tuần, thổi phồng tình yêu của Giản Băng và con trai của nhà thị trưởng, nói còn lãng mạn hơn cả phim Hollywood nữa.
Giản Băng cười xì, nghiêm túc nói: “Tình yêu chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích thôi, chỉ có con nít mới tin.”
Cô ấy nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lâm Cẩn, nói thêm: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu với Giản Khê sao, biết nhau từ nhỏ nên đương nhiên tình cảm sẽ sâu đậm hơn vợ chồng lấy nhau vì gia đình là bọn mình rồi.”
Lâm Cẩn nghĩ, thời gian quen biết lâu dài là yêu rồi sao? Cô cúi đầu, im miệng không nói gì.
Chưa được bao lâu, cô nhìn đồng hồ pha lê trên vách tường, sắp 8 giờ rồi, cô vội đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt.
Bà cụ biết Lâm Cẩn sắp đi nên bảo người hầu lớn tuổi theo bên mình đỡ bà đi.
Bà nắm tay Lâm Cẩn, khoé mắt đầy nếp nhăn chất chứa vẻ hiền từ: “Dù sao cũng chỉ còn một hai năm nữa, bà luôn muốn nói chuyện với mẹ của con.”
Giọng nói của bà cụ nhẹ nhàng, mềm mại như gió xuân, lọt vào tai Lâm Cẩn lại nặng tựa ngàn cân. Cô ấp úng, không biết phải nói gì nên vội vàng rời khỏi nhà chính nhà họ Giản.
Cuộc sống tựa như cục đá trong tay Sisyphus, không ngừng lặp đi lặp lại, không biết khi nào mới đến cuối, ngoài việc bóng dáng của tên trai lạ kia thỉnh thoảng sẽ hiện lên trong tim Lâm Cẩn làm ngực cô nặng nề.
Mặt trời đã lên cao, cây ngô đồng rũ xuống đất, từng bóng xanh phủ xuống, hương thơm của bánh toả ra từ tiệm bánh kem, phụ nữ ngoại quốc mắt xanh tóc vàng tay cầm cà phê, lang thang đi dạo không có mục tiêu.
Mấy bé trai mặc đồng phục trắng đang giũ cây dù cọ phơi trong sân ra. Người đàn ông như giám đốc đứng ở bậc thang, đang cúi đầu hút thuốc lá Ai Cập, một lúc sau mới phả ra một vòng khói trắng.
Tay Lâm Cẩn chống cằm, đứng trong quầy thuốc nhìn dáo dác xung quanh, thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cô cười chạy ra, gọi: “Thời Chi!”
Thời Chi dừng chân, gương mặt bị nắng gắt hun đỏ bừng, thấy Lâm Cẩn đang mặc áo khoác trắng: “Chị, chị làm ở đây ạ?”
Lâm Cẩn gật đầu, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho em ấy, dịu dàng hỏi: “Em tìm được cha em chưa?”
Gương mặt Thời Chi lộ rõ vẻ khó xử, cúi đầu không nói lời nào.
“Chuyện tìm người không thể gấp gáp được, trời nóng quá, chị lấy dù cho em.” Lâm Cẩn an ủi vài câu rồi vào trong hiệu thuốc lấy một cây dù vải, đưa cho Thời Chi.
Thời Chi cảm ơn rồi cầm dù đi xuyên qua đường Tứ Mã, đi về hướng đường Joseph Joffre.