Lâm Cẩn mới vừa về tiệm, chuông gió treo trên cửa hiệu thuốc Tây lại vang lên leng keng một hồi.
Người phụ nữ mặc sườn xám đỏ trang điểm đậm, mặc áo lót mυ"ŧ xốp, ưỡn ngực lên cao.
Cô ta cong ngón trỏ, gõ lên tủ kính.
ŧıểυ Phương đi qua, nói mấy câu cho có lệ rồi đưa cho cô ta mũ kiểu Pháp và 606 hiệu Sư Tử của Đức*
*Khi tìm hiểu thì mũ kiểu Pháp trong lĩnh vực y tế đôi khi là nói bóng gió về bao cao su, 606 gợi nhắc đến Salvarsan - thuốc chữa bệnh giang mai
Khách rời đi, ŧıểυ Phương mới đến bên cạnh Lâm Cẩn, cười nói: “Nghe nói sở nghiên cứu thuốc đang nghiên cứu chế tạo thuốc phụ khoa, sau này không cần nhập khẩu từ nước ngoài nữa.”
Theo quy định của cục Công thương, mỗi một thời gian gái điếm Thượng Hải phải đến cục Công thương kiểm tra sức khoẻ, bị bệnh thì phải chích uống thuốc mới có thể tiếp tục hành nghề. Bởi vậy mà sức nóng của thuốc phụ khoa ở Thượng Hải đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Nếu có thể chia một nửa công sức nghiên cứu thuốc phụ khoa cho mấy loại dược phẩm khác thì hay rồi.” Lâm Cẩn bĩu môi.
Cửa hiệu thuốc bỗng dưng truyền đến tiếng “brừm brừm” của động cơ ô tô.
ŧıểυ Phương huých khuỷu tay vào Lâm Cẩn, ánh mắt đảo ra ngoài, trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo: “Em trúc mã của cậu tới rồi kìa.”
Lâm Cẩn ngước mắt nhìn ra cửa kính, thấy Giản Khê mặc đồ trắng vest phẳng phiu lịch sự, càng làm tôn vẻ quý phái, ôn tồn lễ độ của anh ấy.
“Mình nói nhiều rồi, cậu ấy không phải trúc mã của mình, chỉ là em trai của bạn mình thôi.” Lâm Cẩn cong môi, bất đắc dĩ giải thích.
“Nhưng hai người đã quen biết từ hồi 7 tuổi, cũng được tính là thanh mai trúc mã rồi, bạn bè vô tư mà.” Trên mặt ŧıểυ Phương là vẻ nghiêm túc: “Khó trách nhiều người ở bến Thượng Hải cứ đổ xô vô trường Nữ sinh Trung-Tây, có thắt lưng buộc bụng cũng phải học, thì ra là muốn nhân cơ hội đó để kiếm quan hệ. Sau này mình sinh con gái thì chắc chắn cũng cho nó học.”
Cô ấy học trường Nữ sinh Vụ Bổn, tuy cũng nổi tiếng ở Thượng Hải nhưng tuyệt không có cửa với trường Nữ sinh Trung-Tây.
Lâm Cẩn cắn môi, đang định trả lời thì Giản Khê đã đẩy cửa vào, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt.
“Hì hì, cậu Giản. Cả trưa Mộc Mộc cứ ló mắt ra cửa nhìn, chắc là đang chờ em tới nhỉ?”
Mỗi khi ŧıểυ Phương thấy Giản Khê thì đều không khỏi cảm thán, không hổ danh là quý công tử gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của bến Thượng Hải, hơn hẳn mấy người cô ấy hay giao thiệp.
Giản Khê nghe lời ŧıểυ Phương nói xong, cảm thấy trong lòng mình lâng lâng, nụ cười nhạt trên mặt cũng đậm thêm, người hầu đằng sau cũng đưa lên hai chai nước hoa có giấy gói quà bằng tiếng nước ngoài.
ŧıểυ Phương nhận lấy chai nước hoa, liếc mắt nhìn tiếng nước ngoài trên đó, nhoẻn miệng cười: “Nước hoa Guerlain, cậu Giản hào phóng quá.”
Khi Lâm Cẩn và Giản Khê ra khỏi hiệu thuốc, ráng màu vàng ấm chiếu lên cả con đường, ánh sáng toả ra chung quanh hai người.
“Mộc Mộc, phải làm phiền chị đi một chuyến đến Bờ Tây với em rồi, tạm thời em có việc thương thảo.” Trên chiếc Benz, Giản Khê nghiêng đầu dịu dàng nói.
Lâm Cẩn mệt mỏi gật đầu, ngước mắt hỏi: “Sao mấy ngày nay em cứ đến đón chị vậy?”
“Sợ chị lại gặp phải xã hội đen.” Giản Khê sờ chóp mũi Lâm Cẩn: “Sao lại ngốc vậy? Sao không nói tên em ra cho bọn nó?”
“Giản Bảng kể cho em à?”
“Ừm, chị ấy còn lải nhải cả ngày, nói chị còn không nhận ra chị ấy.”
Lâm Cẩn không khỏi cười nhạo: “Chị quen cậu ấy lâu như vậy cũng có thấy cậu ấy mặc sườn xám bao giờ đâu, đương nhiên là không thể nhận ra ngay lập tức được, huống hồ gì cậu ấy cũng du học hơn hai năm rồi.”
“Lần này chị ấy về là để tổ chức lễ đính hôn với con trai thứ ba của thị trưởng Cố. Bà cụ Cố còn mang tư tưởng xưa, đương nhiên là không thích con gái mặc đồ Tây.” Ánh mắt Giản Khê hơi sâu, nhìn gương mặt tròn của cô mà nói.
Lâm Cẩn “ừ” cho có lệ, hạ cửa kính xe xuống, chống tay nhìn ngựa xe như nước hoà đường phố.
Hoàng hôn buông xuống, đến khi Lâm Cẩn và Giản Khê đến Ngân hàng HSBC chi nhánh Bờ Tây, ông Quách - trưởng chi nhánh đã đứng từ khi mặt trời lặn, đồ vest phẳng phiu, đứng đợi ngoài cửa, vừa thấy Giản Khê bước xuống từ chiếc Benz, đã vô cùng lịch sự đi lại chào hỏi.
Toà nhà này của Ngân hàng HSBC ở Bờ Tây đã chiếm hết hai năm lợi nhuận thuần của BSBC.
Sáu cột Ionia nối liền từ tầng 2 đến tầng 4, trần nhà khổng lồ lung linh như đền thờ Hy Lạp, tường ngoài bằng đá hoa cương rắn chắc, tất cả khiến cho toà nhà trông trang nhã, xa hoa, đủ để tự hào rằng đây là toà nhà hơn hẳn bất cứ toà nhà nào khác ở bến Thượng Hải.
Lâm Cẩn đi theo Giản Khê đi qua ba cánh cửa thuỷ tinh xoay tròn màu đồng thau, đi qua cửa phòng hình bát giác, tiến vào phòng dành cho người nước ngoài lộng lẫy.
Ông Quách thấy Lâm Cẩn mới đến lần đầu nên dừng chân trước cột tròn, mỉm cười giới thiệu: “Cô Lâm, cây trụ này làm từ đá cẩm thạch nguyên chất, trên đời chỉ có sáu cây, HSBC đã sở hữu tới 4 cây rồi, hai cây còn lại ở bảo tàng Louvre ở Paris. Năm đó lúc chúng tôi mang cây trụ này vượt ngàn dặm vận chuyển về Thượng Hải, còn phải chế tạo thuyền gỗ có tính chịu tải đặc biệt nữa.”