Lâm Cẩn nghe vậy, lễ phép gật đầu với ông ấy, trong lòng lẩm bẩm chẳng lẽ xài mấy cây cột trong nước xấu lắm à.
Dường như ông Quách rất hài lòng với phản ứng của Lâm Cẩn, tiếp tục đưa họ vào phòng tiếp khách được trang trí độc đáo, chỉ dùng để tiếp khách quý.
Phòng tiếp khách nối liền với sảnh chính, cách trang trí khiến người ta thư giãn, lò sưởi âm tường, tủ quần áo, kệ sách, thứ gì cũng có.
Trần nhà màu lam nhạt trang trí sao năm cánh, từng viên vàng son rực rỡ, sàn nhà màu nâu bưởi tươi sáng, đứng bên cửa sổ có thể thưởng thức cảnh đẹp động lòng người của sông Hoàng Phố.
Ông Quách đưa Giản Khê vào gian trong phòng tiếp khách bàn chuyện làm ăn, Lâm Cẩn thì tự hiểu mà ngồi trên ghế sô pha tơ ngỗng bên ngoài.
Không lâu sau, đã có một người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, bê khay màu đen đưa bánh kem lên cho Lâm Cẩn.
“Cô Lâm, đây là kem dừa nhân hạt hồ đào của Ý, chúc cô dùng bữa ngon miệng.” Vừa dứt lời, người phục vụ đã mỉm cười rồi cúi người chào, bê khay rời đi.
Viên kem màu trắng sữa, điểm xuyết hạt đồ đào lấp lánh, được trang trí thêm lá bạc hà xanh, bỏ trong ly trong suốt được cách điệu, tựa như có vị ngọt ngào thấm lạnh chui vào sâu trong chóp mũi vậy.
Lâm Cẩn thích ăn đồ ngọt nhưng lại không có chút hứng thú nào với món này, cô chỉ mong Giản Khê bàn bạc xong cho nhanh rồi rời khỏi đây thôi.
Ai mà ngờ tầm một tiếng sau, Giản Khê mới bàn bạc xong, ông Quách tiếp tục tự mình đưa họ ra khỏi cổng ngân hàng.
“Cô Lâm, tiếc quá, nếu không phải cô và ngài Giản còn có hẹn thì tôi đây cũng dẫn cô đi tham quan ngân hàng rồi. Bích hoạ mosaic và hoạ tiết trang trí trong ngân hàng đều được làm ra từ tay thợ nổi tiếng ở Ý.”
Ông Quách nói với Lâm Cẩn: “Nếu lần sau cô có hứng thì vui lòng nhận cho, trước khi tới thì gọi một cuộc, chúng tôi sẽ chuẩn bị cơm chờ đón.”
Vừa lên xe, Lâm Cẩn đã không khỏi hỏi: “Giản Khê, sao em lại làm ăn với Ngân hàng HSBC vậy?”
Dù người nước ngoài có kinh thường người Trung Quốc thì cũng không dám biểu hiện quá mức. Còn Ngân hàng HSBC thì lại không che giấu chút nào, xây toà nhà lớn nhất Bờ Tây nhưng chỉ cho người nước ngoài ra vào bằng cửa chính, người Trung Quốc thì phải đi cửa sau.
Sau khi vào ngân hàng thì chia phòng người Hoa và người nước ngoài. Phòng của người nước ngoài hơn 2000 mét vuông, gấp khoảng 5 lần phòng người Hoa, làm mấy người yêu nước tức đến nghiến răng.
Giản Khê mỉm cười, chậm rãi nói: “Có lợi tức cao nhất, huống hồ gì bỏ tiền vào Ngân hàng HSBC thì những người khác sẽ càng thêm tin tưởng vào tài lực của nhà họ Giản.”
Lâm Cẩn biết Ngân hàng HSBC ở Thượng Hải chính là sự tồn tại đầy áp lực đối với Ngân hàng Trung Ương. Cứ mỗi sáng sớm, những thành phần đầu cơ sẽ chờ trước cửa Ngân hàng HSBC, chờ đợi bảng tỉ giá đối hoái hôm nay. Dù Ngân hàng Trung Ương có công bố nhưng bọn họ vẫn lấy HSBC làm chuẩn.
“Nhưng nó khinh thường chúng ta!” Lâm Cẩn nghiêm mặt nói, giọng cao thêm: “Vì sao nó xây ngân hàng trên đất Trung Quốc mà người Trung Quốc phải đi cửa sau?”
Giản Khê nghiêng mặt nhìn Lâm Cẩn, tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng phải chúng ta mới đi cửa chính sao? Mộc Mộc, không ai khinh thường chúng ta đâu.”
“Không phải như thế…” Lâm Cẩn vừa định giải thích thì đã bị Giản Khê cắt lời.
“Được rồi, Mộc Mộc, đừng vì việc nhỏ mà làm chúng ta phiền lòng. Chúng ta đến Victoria ăn tối được không?”
“Giản Khê, đây không phải việc nhỏ.” Lâm Cẩn hơi kích động: “Ông Trần mở ngân hàng ở đường Ninh Ba, em nên ủng hộ sản nghiệp của dân tộc chúng ta mới đúng.”
Tiền tiết kiệm của nhà Lâm Cẩn gửi hết cho Ngân hàng Tiết kiệm Thương mại Thượng Hải do ông Trần thành lập, tuy không quá nhiều tiền nhưng cũng phải ra sức.
Giản Khê thấy cô giận, đôi má đào ứng đỏ, khi nói chuyện thì hai cái khuyên tai cọ sàn sạt vào cổ áo, khiến anh ấy thấy trìu mến, không khỏi đưa tay vuốt mặt cô nhưng lại bị cô nghiêng mặt né đi.
Giản Khê lắc đầu, ngại ngùng rút tay về: “Mộc Mộc, em là người làm ăn kinh doanh, em có quy tắc làm việc của mình.”
Lâm Cẩn thở dài, cảm thấy không thể nói chuyện tiếp với Giản Khê nữa, mới quay mặt đi, hạ cửa sổ xe xuống, để mặc cho gió đêm Hoàng Phố thổi phần phật lên mặt.