Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 13

Trước Sau

break
Quán cơm Tây Victoria nằm trên đường Hú Ngô ở tô giới Pháp, trong tô giới Pháp trồng đầy cây bạch tùng thơm xanh biếc.
Chưa tới giờ cơm nhưng đã đông nghìn nghịt. Không chỉ vì nơi này nấu chuẩn vị cơm Tây mà còn do đối diện đường Hú Ngô chính là khu tự trị nổi tiếng ở bến Thượng Hải.
Lều cờ bạc san sát nhau, đám đàn em sòng bạc đứng đầy, cầm dao cầm hèo đứng ở cửa.
Trong lúc ăn tối, không chỉ có thể nhấm nháp món ngon mà còn có thể thưởng thức cảnh hành động không thua gì phim Hollywood. kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi như thế thì đương nhiên cũng khiến nó thu hút đông đảo khách hàng.
Tuy chỉ cách nửa con đường nhưng lại còn an toàn hơn màn hình phim điện ảnh. Bởi vì có cho đám du côn đó mười ngàn cái lá gan thì chúng cũng không dám bước qua biên giới.
Huống hồ gì ở khu tô giới Pháp có cảnh sát Pháp và Ấn Độ tuần tra 24/24.
Chủ quán cơm Tây Victoria là một người Anh đứng tuổi. Vừa thấy Giản Khê thì lập tức cười ha ha đến nói chuyện, còn bưng theo hai ly rượu nho tự ủ.
Lâm Cẩn cầm chân ly lắc nhẹ, nhìn rượu chậm rãi chảy xuống từ vách ly, từng dòng rượu hoa hồng vương trên ly chân dài.
Trái tim cô cũng giống vệt rượu, đầu óc chỉ còn bóng lưng rời đi trong mưa của người đàn ông ngày đó.
Lâm Cẩn ngưỡng cổ, uống cạn rượu ngon trong ly.
“Tay phải chị bị bẩn kìa.” Giản Khê lấy khăn thêu hoa tường vi cẩn thận lau cho Lâm Cẩn.
Khi Lâm Cẩn rút tay về, trên ngón áp út tay phải bất ngờ xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương, màu sắc lộng lẫy sáng chói, giống như ngôi sao trên trời đêm rơi xuống đầu ngón tay.
“Em đã đặt từ nửa năm trước rồi nhưng tới hôm qua hãng hàng không Pan American mới đưa nhẫn đến Thượng Hải.” Giản Khê kéo bàn tay phải đeo nhẫn kim cương của Lâm Cẩn, cười nhẹ hỏi: “Thích không?”
“Chị không muốn kết hôn…” Lâm Cẩn ngập ngừng, dù vừa uống rượu nho nhưng cánh môi vẫn có vẻ nhợt nhạt.
Nếu như phải gả cho Giản Khê thì không bằng độc thân còn sướиɠ hơn.
Giản Khê nhíu mày, giọng điệu gấp gáp: “Vì sao? Em không tốt ở chỗ nào sao?”
“Trên tạp chí toàn ca ngợi phụ nữ theo chủ nghĩa không kết hôn. Em không thấy sao?” Lâm Cẩn nhìn về phía Giản Khê, nghiêm túc nói: “Phụ nữ có thể sống tự lập, không cần dựa vào đàn ông mới sống được.”
Giản Khê duỗi tay kiểm tra trán Lâm Cẩn, vui vẻ cười nói: “Không kết hôn với tự lập có liên quan với nhau sao? Phụ nữ dũng cảm theo đuổi việc học và công việc mới gọi là phụ nữ độc lập. Mộc Mộc ơi, bây giờ chị đã là phụ nữ độc lập rồi, có thể đi làm việc, giao thiệp giống như đàn ông. Sau khi kết hôn, em cũng sẽ không ngăn cản chị.”
Lâm Cẩn không biết phải đáp lại thế nào, chỉ rầu rĩ cầm nĩa vọc dĩa salad.
Tiệm cơm Tây đang bật nhạc Tây Dương nhẹ nhàng, phụ nữ Nga trắng chờ trong quán ăn đang nhón chân ngóng chờ, tìm kiếm con mồi tối nay.
Bọn họ thường lòng vòng ở các tiệm cơm Tây cũng là để có đàn ông xa lạ mời họ ăn cơm, sau đó đến khách sạn Europa gần đó giao dịch thể xác.
Đứng cách Lâm Cẩn không xa là một người phụ nữ Nga trắng đứng tuổi, cô ta có một cái cổ thiên nga xinh đẹp nhưng lớp trang điểm đậm trên mặt lại không thể che giấu được vẻ tiều tuỵ của cô ta.
Người phụ nữ không có chút quyến rũ nào như này, không có người đàn ông nào thèm cả.
“Chúng ta mời người đó ăn cơm đi.” Lâm Cẩn buông nĩa, đề nghị Giản Khê.
Người phục vụ mặc đồng phục trắng đen mời người phụ nữ kia lại đây. Giản Khê đứng lên, lịch sự kéo ghế ra cho cô ta, sau khi ngồi xuống thì đưa thực đơn cho cô ta.
Ba người yên lặng ăn cơm, Lâm Cẩn nhìn chiếc nhẫn bạc cũ kỹ trên tay người phụ nữ, phía trên có hoa văn nối liền hai chữ cái tiếng Anh.
Đây là nhẫn kết hôn của cô ta và chồng sao?
Chồng của cô ta biết tình hình hiện tại của vợ mình không?
Lâm Cẩn thầm nghĩ.
Trong thời kỳ phân biệt như giờ, sao có thể trông chờ vào thứ gọi là tình yêu, có thể sống không quá chật vật thì cũng đã là thứ mà nhiều người không thể theo kịp rồi.
Ăn xong món ngọt cuối cùng, Giản Khê móc hai tờ tiền giấy từ trong bóp ra đưa cho người phụ nữ, anh ấy nói tiếng Anh trôi chảy: “Cảm ơn cô đã bầu bạn đêm nay.”
Người phụ nữ duỗi tay nhận lấy, hốc mắt phiếm hồng lộ ra vẻ cảm kích.
Khi ra ngoài, trời đêm đã lạnh dần, Giản Khê khoác áo vest trắng lên vai Lâm Cẩn, dịu dàng nói: “Tài xế đi lấy xe rồi, chúng ta phải chờ ở đây một lát.”
Đang nói thì có một đôi nam nữ nổi bật đi tới từ đối diện. Người đàn ông cười chào hỏi với Giản Khê: “Cậu Giản, lâu rồi không gặp.”
Lâm Cẩn nghe họ khách sáo nói chuyện với nhau, bản thân cô thì chán chường đi thêm hai bước, lẻ loi đứng bên lan can đường cái, tay phải lấy ra một cái bật lửa từ túi quần, đùa nghịch tách tách.
Lều cờ bạc đối diện đường Hú Ngô đang đến cao trào, ai cũng nhìn chằm chằm vào sòng bạc, thậm chí còn quên cả thở.
Lục Tự ngồi trên bậc thang lạnh lẽo, không hề chớp mắt mà nhìn người phụ nữ khoác áo vest trắng đang chơi đùa với bật lửa trên con đường đối diện. Ánh lửa xanh đậm chiếu lên mặt cô và chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay.
“Anh Lục, xin miếng lửa coi.” Một cậu trai trẻ vỗ vai Lục Tự nói.
Lục Tự đau đến nhe răng, hất vai, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Bật lửa rớt rồi.”
Cả người anh toàn là vết thương, ngay cả gò má cũng phủ đầy vết bầm xanh lớn nhỏ. Lần trước anh bất ngờ xuống xe, sau khi trở về thì bị đập một trận, nếu không phải tháng này là tháng thọ của mẹ đại ca thì anh đã bị vứt xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn rồi.
Chàng trai quệt miệng lẩm bẩm một tiếng, thấy Lục Tự đang ngơ ngác nhìn người phụ nữ khoác áo vest trắng đứng trước tiệm cơm Tây trên con đường đối diện.
“Đang nghĩ gì vậy? Anh Lục! Chúng ta không thể trêu vào loại phụ nữ đó đâu!” Chàng trai đẩy anh một cái, rồi chu môi qua bên cạnh: “Mấy người kia thì hợp lý hơn, chọn một đứa không có bệnh, đưa về nhà tắm rửa sạch sẽ, đẻ con được là được rồi.”
Lâm Cẩn lên xe với Giản Khê, Lục Tự mới cụp mắt lại, nhìn về phía chàng trai hồi nãy bĩu môi sang.
Đó là đám gái điếm đứng ngoài lều cờ bạc, chuyên đứng đó chờ khách. Đám gái điếm cũng chia bè chia phái như bọn họ, có nhóm Tô Châu, Giang Tây, Ninh Ba, bản địa, Tô Bắc…
Nhưng Lục Tự không thấy băng nhóm của mấy người này khác nhau chỗ nào, cũng giống như mấy người này cũng không biết bọn lâu la dưới đáy băng đảng như Lục Tự có gì khác nhau vậy.
Lục Tự nhìn mấy cô gái điếm kia, rồi nhớ lại nụ hôn đêm đó, nụ hôn sạch sẽ giống như cherry đỏ được rửa sạch, vừa chua vừa ngọt, trong lòng thoáng run lên.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc