Không lâu sau đã sang lập thu, sen hồng héo tàn, trái cây vàng rục. Sáng Thượng Hải vẫn nắng nóng khó chịu như trước, gió buổi tối lại ngày càng lạnh.
Lục Tự ngước mắt, liếc nhìn bầu trời màu xanh vỏ cua, còn lâu mới đến giờ kinh doanh sòng bạc, anh mới đi bộ đến quán Kiều Gia Sách ăn hoành thánh.
Không biết có phải do người phụ nữ đó hay không mà gần đây anh cứ ghiền món này.
Trong Kiều Gia Sách, gần 10 cái bàn ngồi kín người, cô bé đứng trên ghế, tay cầm một viên bánh bột mịn, vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên bột đậu xanh mịn, mặt tường vàng cháy dán đầy lịch mới có hình người đẹp trên đó.
Phục vụ dẫn Lục Tự đến chỗ ngồi, Lục Tự gọi một chén hoành thánh vỏ nhăn, cuối cùng còn không quên nhắc thêm dầu vừng vào.
Trong tiệm ồn ào, có lẽ làm ăn đắt nên hoành thánh Lục Tự gọi lên hơi chậm, đợi lâu mà chưa lên món, anh chán chường nhìn về phía cửa tiệm.
Người phụ nữ mặt tròn, mặc chiếc váy hoa nhí hồng nhạt, tay phải dắt một bé trai kháu khỉnh thong thả bước vào cửa tiệm. Có lẽ là khách quen nên phục vụ gọi “cô cả” vô cùng thân thiết.
Đêm nay mẹ Lâm ra ngoài chơi mạt chược, bắt Lâm Cẩn đến lớp học đón Lâm Du tan học. Sau khi đón về thì đưa Lâm Du đến tiệm ăn tối.
Đêm hơi lạnh, cô định gọi một chén hoành thánh và một phần bánh gạo xương sườn cho Lâm Du nhưng vừa thấy hoành thánh, cô lại nhớ đến người đàn ông lần trước. Cố lắc đầu từ bỏ, đổi thành một nồi ba món tươi.
Khói trắng lượn lờ, hoành thánh của Lục Tự được bưng lên nhưng anh lại không ăn, đặt hết sự chú ý lên người người phụ nữ bên kia.
Không lâu sau, phục vụ bưng tới một nồi đất nóng hổi cho Lâm Cẩn, sủi cảo trứng vàng óng, cá viên và thịt viên tròn trịa. Dưới đáy lót bún tươi và cải bẹ vàng, hơi nóng bốc lên, thơm ngon khó cưỡng.
Lục Tự lén nhìn viên thịt mà Lâm Cẩn cắn, chỉ thấy bên hàm phải của cô bị nhét đầy, anh không khỏi cong khoé môi, thấp giọng cười, người phụ nữ này cũng có mặt đáng yêu đó chứ, hoàn toàn không giống đồ ngốc hung dữ ra vẻ bình tĩnh đêm đó, cũng không còn vẻ rầu rĩ ở ngoài cửa tiệm cơm Tây Victoria.
Ăn một hồi, trong nồi chỉ còn lại một miếng cá hồng chắc thịt.
Lâm Du đưa đũa ra, nói năng hùng hồn: “Chị ơi, chị không được ăn nữa, mặt ngày càng tròn quay lên rồi.:”
Lâm Cẩn đưa tay gõ lên đầu Lâm Du một cái: “Em cũng không được ăn nữa, càng ăn cá càng đần. Con trai của dì Lý nhà bên mỗi kỳ nhảy một lớp, đến lúc nào đó người ta học đại học rồi mà em còn đang loay hoay dưới ŧıểυ học đấy.”
Lâm Du bị Lâm Cẩn nói mà tủi thân, bỏ đũa xuống, không dám giành cá nữa.
Lâm Cẩn hừ một tiếng, kẹp cá lên, dám nói mặt cô tròn hả, có là em ruột cũng không thể tha thứ.
Ánh trăng bạc chiếu xuống đất, không biết từ lúc nào mà cửa tiệm có một con mèo hoang đi tới, thân màu xám, rụt đầu run bần bật, kêu meo meo đáng thương.
Lục Tự thấy người phụ nữ kia đang vui vẻ ăn cá, nghe thấy tiếng mèo con kêu mà bỏ miếng cá vào chén nhỏ, ra khỏi cửa tiệm.
Cô ngồi xổm xuống, đặt chén xuống trước mặt mèo con, mèo con meo một tiếng như đang cảm ơn, sau khi kêu xong thì vội vã ăn.
Gió thu cuốn theo phiến lá sau lưng Lâm Cẩn bay lượn, đèn neon cách đó không xa toả ra từng đốm sáng rực rỡ, phu xe đi qua bấm chuông leng keng leng keng, ồn đến đau cả đầu.
Lục Tự nhìn Lâm Cẩn, thấy cô rót một chén nước cho mèo con, đang chống cằm, vui vẻ nhìn mèo con liếʍ nước.
Ánh đèn mờ ảo, bóng cây lắc lư, cũng kéo dài cái bóng cô ra, nhẹ nhàng sâu sắc trải dài trên nền đất xi măng.
Người phụ nữ này không chỉ thích cứu người mà còn thích cứu mèo, đúng là lương thiện đến buồn cười.
Nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy nơi cứng rắn nhất trong lòng như bị thứ gì đó cọ vào, rung động.
Lục Tự cụp mắt, anh sợ nếu cứ tiếp tục nhìn nữa thì mình sẽ làm ra chuyện gì đó, mới cúi đầu cố nuốt chén hoành thánh đã nguội đi.
Nếm một miếng, lạ quá, thế mà lại không ngon bằng chén người phụ nữ kia đút cho ăn vào tối đó.
Cơm nước xong, quay về sòng bạc, nơi này đã đông đúc xô đẩy nhau, chen chúc như cá mòi đóng hộp vậy.
Xúc xắc chuyển động trong ống trúc, phát ra tiếng leng keng, mấy tay già đời ngóng tai lên mà phân biệt sự khác biệt nhỏ nhoi của âm thanh này.
Lục Tự không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ mình phụ trách, tránh việc người lắc và người ngoài hợp tác với nhau rồi ôm tiền đi.
“Đi, anh Lục, đi đón anh em mới nào.” Chàng trai trẻ bất ngờ chạy ra khỏi phòng, cười hi hi nói với Lục Tự.
Trong phòng đặt một tấm chiếu bạc hình chữ nhật, trên đó vẽ Chu Tước trước, Huyền Vũ sau, Thanh Long trái, Bạch Hổ phải.
Trước tấm chiếu bạc là một người đàn ông trung niên mặc quần áo tả tơi, quỳ trên đất, không ngừng van xin.
“Xin các ngài, cho tôi công việc đi, con gái tôi bị bệnh lao phổi, đang thoi thóp kéo dài mạng sống bằng Penicillin. Chỉ cần các ngài cho tôi một công việc, tôi làm gì cũng được, tôi chỉ cần tiền mua thuốc cứu con gái tôi thôi.”
“Muốn xin việc thì chắc biết luật của sòng bạc nhỉ?” Một người đàn ông đầu trọc liếc ông ta một cái, mất kiên nhẫn: “Nằm lên chiếu bạc đi.”
Mỗi ngày có vô số người đến sòng bạc xin được sống, đủ loại bi thảm nhưng chỗ này chỉ nhận đàn em, mấy thứ khác không nhận.
Người đàn ông trung niên do dự, ánh mắt ông ta thầm nhìn đám thanh niên cường tráng đứng đầy phòng, không biết cái thân của mình có thể chịu nổi trong năm phút này không.
Luật của sòng bạc, ngoài người kiểm soát ngân quỹ ra thì tất cả người mới làm việc ở đây đều phải nằm lên chiếu, chịu đòn của đám chân tay trong đây suốt năm phút.
Chịu nổi thì có thể ở lại làm việc.
Chịu không nổi thì chờ hôm sau xe nhặt xác tới kéo đi, vứt xuống bãi rác thiêu.
Dù sao thì không phải ai cũng ăn nổi cơm của sòng bạc này.
Tuy người đàn ông trung niên sợ hãi nhưng nghĩ đến con gái mang bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện, chỉ đành cắn chặt răng, ngoan ngoãn nằm bò lên chiếu bạc.
“Hôm nay Thần Tài nằm ở hướng chính đông, Lục Tự, chỗ mày đứng phát tài nhất, bắt đầu từ mày đi.” Đầu trọc ra lệnh.
Mặt Lục Tự vô cảm, đi lên đấm một quyền, đánh gãy xương sườn bên phải của người đàn ông. Người đàn ông trung niên “hự” một tiếng, nghiêng mặt, phun một ngụm máu tươi.
Mở màn hăng nên đám còn lại cũng như sói đói, nhào lên ồ ạt, mỗi người một đấm, đấm người đàn ông thành con quay, gần như là chết tại chỗ.
Phút cuối cùng, người đàn ông trung niên bị đẩy đến chỗ Lục Tự, anh chỉ cần đánh một quyền lên bụng người đàn ông nữa thì chắc chắn người đàn ông này sẽ chết ngay.
Lục Tự giơ nắm đấm lên, rồi bất chợt lại cứng đờ giữa không trung.
Gương mặt của người đàn ông trên chiếu bạc tím xanh, lẩm bẩm trong miệng, như đang cầu xin Lục Tự đừng đánh chết ông ta.
Khoé miệng Lục Tự hơi cong lên, mình chỉ là một cỗ máy giết người, chưa từng có bất cứ tình cảm nào, vì sao phải nhẹ tay với người này chứ?
Lục Tự nắm chặt tay, đang chuẩn bị đánh thì trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ cho mèo ăn của người phụ nữ kia…
“Mày sao vậy?” Đầu trọc nhìn Lục Tự, rất không hài lòng mà nhướng mày.
Lúc này, đồng hồ treo trên tường gõ vang, 9 rưỡi tối, đã hết thời gian 5 phút rồi.
Lục Tự nhún vai, không chút để ý trả lời: “Cái đồng hồ này hơi chậm.”
Không biết vì sao anh lại đột nhiên muốn cho người đàn ông này một con đường sống, có lẽ là bị người phụ nữ ngốc kia ảnh hưởng. Hoặc có lẽ anh không muốn cô lương thiện cứu một con mèo con, mà anh lại lạm sát người vô tội ở đây.
Đầu trọc bất mãn liếc Lục Tự một cái, nói với người bên cạnh: “Nhận người đàn ông này đi, báo tên của ông ta lên.”