Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 15

Trước Sau

break
Nắng chiều chiếu lên con hẻm, lên nóc nhà đỏ sẫm, trong ánh chiều tà vàng rực lúc ẩn lúc hiện, mấy đàn bồ câu trắng đập cánh, lướt qua vòm trời mênh mông, bay về phía hai vùng cực.
Mẹ Lâm đứng ở trong bếp, dùng sống dao đập nhẹ lên miếng sườn lớn, sau đó phủ trứng gà vàng óng lên, không mua được vỏ bánh mì nên dùng vụn bánh quy soda để thay thế.
Bà vừa rắc vụn bánh quy lên sườn heo vừa hỏi Lâm Cẩn: “Nhẫn Giản Khê đưa con sao con không đeo?”
Mẹ Lâm biết con gái nhà mình hơi chảnh, cho dù Giản Khê tốt với cô như vậy, cô vẫn luôn lạnh lùng, làm bà chỉ có thể lo lắng sợ cục cưng nhỏ bỏ lỡ rể hiền.
Lâm Cẩn dựa vào khung cửa, lật sách, câu được câu không trả lời, nghe vậy thì đưa sách lên che mặt, ấp úng không nói gì.
Cô không muốn dính líu, cũng không muốn gả cho Giản Khê.
“Giản Khê là chàng trai tốt, con kết hôn với thằng bé rồi thì không chỉ mẹ yên tâm, ngay cả cha con dưới suối vàng biết được thì cũng vui.” Lời của mẹ Lâm như tiếng chuông vang vọng, nổ tung trong lòng Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nhìn trong chảo dầu, sườn heo chìm chìm nổi nổi, phiền muộn không thể diễn tả, từ sau khi cô 20 tuổi thì ngày nào mẹ cũng treo Giản Khê ở trên miệng.
Cô bĩu môi, buông sách xuống, đến tủ bát cầm một mâm đồ ăn đầy ắp, đựng hai miếng sườn heo nóng hôi, rót thêm một dĩa dầu ớt hiệu Meilin, rời khỏi bếp, đi tới chỗ Thời Chi.
Lâm Cẩn thương Thời Chi, vì tiết kiệm tiền mà bình thường bữa tối của Thời Chi chỉ có nửa chén rau xào không dầu.
Hoàng hôn vàng rực như mạ thêm một vầng sáng cho con hẻm, cậu bé trai bán đá cầm túi trong tay, trong đó chất đầy đá, đi qua con hẻo rao: “Ai mua đá mua đá không…”
Mấy người giúp việc thì tốp năm tốp ba, ngồi trên thềm đá, mắt đối mắt, mũi đối mũi, đang tám chuyện của chủ, thỉnh thoảng nói đến chỗ thú vị thì cất cao giọng, quơ tay múa chân như sợ người khác không nghe thấy.
Lâm Cẩn bê mâm đồ ăn, vừa đi đến dưới lầu thì đã nghe tiếng cãi nhau vang dội, một tay cô siết chặt mâm, một tay giữ tay lan can, vội vàng chạy lên lầu.
Vừa vào trong phòng đã thấy năm sáu người đàn ông đen như màu tường đứng đầy bên trong, nửa ống tay áo của Thời Chi đã bị đánh rách, lộ ra cánh tay trắng nõn nhỏ bé, gương mặt như trứng ngỗng dính đầy nước mắt, màu môi xanh xao, chui vào trong góc bịt miệng khóc thút thít.
“Sao lại thế này?” Lâm Cẩn đặt mâm đồ ăn lên mặt bàn, nhíu mày hỏi đám đàn ông kia.
Một tên đầu trọc trông có vẻ là đại ca liếc cặp mắt về phía Lâm Cẩn, thô giọng hỏi: “Mày là gì của nó?”
“Tôi là chị con bé.” Lâm Cẩn giả vờ bình tĩnh, đi đến góc, đỡ Thời Chi dậy.
“Chị hả?”
Đầu trọc nhìn Lâm Cẩn vài cái, thấy cô mặc cái áo mỏng được nhập khẩu từ Anh, kẹp tóc trân châu, trông không hề xuề xoà chút nào, đoán chắc là trong nhà cũng có tiền.
Gã lập tức hất cằm với chàng trai phía sau: “Lục Tự, qua đi, bắt lấy con đàn bà này cho tao. Nợ em chị trả, không trả được thì bán vô nhà chứa, ít nhiều gì chúng ta cũng giảm thiểu thiệt hại được.”
Lâm Cẩn nhìn gương mặt tuấn tú vừa mơ hồ vừa rõ ràng trước mặt, thấy quặn lòng, thì ra tên đàn ông này tên Lục Tự.
Cô lại nhìn cánh tay trắng đến chói mắt trước mặt mình, vô cùng tức giận, tên lâu la này còn bắt nạt con gái nữa.
Lần trước bắt nạt cô thì thôi đi, lần này còn làm khó Thời Chi.
Lục Tự còn chưa bắt lấy Lâm Cẩn thì đã bị cô hất ra, thấy cô bước lên một bước, bực tức nói: “Bắt cái gì, tôi có chạy đâu. Anh nói em gái tôi nợ tiền các anh thì giấy tờ đâu?”
Đầu trọc cười lạnh, đưa cho Lâm Cẩn một tờ giấy, ký tên rõ ràng, đúng là Thời Chi nợ một ngàn đồng.
“Sao, đâu có lừa mày đâu đúng không?” Đầu trọc đùa bỡn con dao găm lấp lánh trong tay, khoé mắt liếc Lâm Cẩn.
Thời Chi ở kế bên khóc lóc ỉ ôi: “Chị ơi, em gặp một người đàn ông, ông ta nói chỉ cần em vào sòng bạc mượn một ngàn đồng cho ông ta thì sẽ giúp em tìm cha, ai biết mượn tiền xong thì lại không thấy ông ta đâu nữa.”
Lâm Cẩn im lặng, biết Thời Chi đã gặp phải đểu cáng rồi, không chừng tên thằng em ấy còn là tay lừa đảo của sòng bạc nữa.
“Nợ ngân hàng còn cho thời gian trả nợ, mấy người không thể đòi là có liền được.” Cô nhéo lòng bàn tay, nhìn đầu trọc: “Cho tôi ba ngày, tôi sẽ nghĩ cách trả tiền.”
Đầu trọc chỉ chờ những lời này, bọn chúng cũng không muốn ầm ĩ giết ai, còn người còn tiền đương nhiên là tốt nhất, bởi vậy mới nói: “Cho mày ba ngày, mày đừng có hòng chơi bùa chơi ngải. Đến lúc đó không có tiền thì tao bán hai chị em bọn mày đi làm gái.”
Đầu trọc nói xong thì dắt người đi, như còn đe doạ mà dẫm cầu thang gỗ nứt ra.
Lục Tự đi ở sau đoàn, ma xui quỷ khiến lại ngoái đầu lại nhìn, nhìn Lâm Cẩn thì thấy cô nhíu mày, gương mặt tròn trịa nhăn nhúm lại với nhau, ôm cô bé khóc lóc thảm thương, nhẹ giọng khuyên dỗ.
Bóng trăng bên ngoài xuyên qua song cửa sổ xanh thẫm, chầm chậm, dịu dàng chiếu lên người cô, chiếc kẹp tóc trân châu trên tóc cũng được mạ lên một lớp màu vàng rose.
Không biết vì sao, trái tim Lục Tự lại khẽ rung lên, nhớ tới đêm mà cô cứu mình, nhớ tới hình ảnh cô cho mèo con ăn dưới đèn.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc