Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 16

Trước Sau

break
Khi Lâm Cẩn trấn an Thời Chi xong, cô vội về nhà, Lâm Du và mẹ Lâm đang đợi cô về ăn tối.
“Chị ơi, chị mà chưa về là mẹ kêu em đi tìm chị rồi đó.” Lâm Du không chờ nổi mà gắp miếng sườn heo, còn quên chấm cả dầu ớt Meilin, đưa thẳng vào trong miệng nhai.
Trong đầu Lâm Cẩn toàn là Thời Chi, cô thật lòng rất rất thương cô bé đó, khiến cô nhớ đến mình lúc để tang cha, cũng tầm 15-16 tuổi. Khi đó cô cảm thấy như trời sập, Thời Chi còn thảm hơn cô, em ấy còn không có mẹ hay em trai.
Cô rối bời mà ăn hết bữa cơm, quay về căn phòng nhỏ trên lầu hai, cô lấy chiếc hộp tiết kiệm ra, đếm đếm cũng chỉ có 350 đồng.
Lương tháng của Lâm Cẩn là 30 đồng, tuy mẹ Lâm không yêu cầu cô phụ tiền trong nhà nhưng trong giai đoạn vật giá leo thang như hiện nay, thật sự không thể tiết kiệm tiền được.
Cô không muốn xin mẹ giúp, vì chắc chắn sẽ bị lải nhải, nói cô xen vào việc của người khác, không khéo lại còn lái sang Giản Khê.
Cô nằm phịch lên giường, đôi mắt hạnh nhìn chăm chú vào trần nhà, nghĩ cách, sau một hồi lâu, cô bò dậy từ trên giường, lục lọi tìm thấy một cái hộp gỗ nhỏ.
Trên hộp gỗ vẽ thiên thần thổi kèn, nắp chính diện có một tay cầm kim loại, mở ra thì thấy bên trong lấp lánh, đựng một chiếc vòng tay làm bằng đá tourmaline.
Đá tourmaline khắc thành cánh hoa lê, từng cánh hồng nhạt, xung quanh được điểm xuyết rất nhiều kim cương vụn, rực rỡ trong trẻo, đẹp không sao tả xiết.
Đây là món quà cha đã uỷ thác công ty Thương mại Ewo mua từ bang Idaho của Mỹ rồi vận chuyển về lúc cô tốt nghiệp cấp hai.
Khi đó, cả nhà còn ở nhà cũ ở Phố Đông, để ăn mừng cô tốt nghiệp mà cha còn thuê xe ngựa, đưa cô và mẹ đến tô giới ăn cơm Tây, xem phim, đi dạo công ty bách hoá.
Còn nhớ rõ lúc ăn cơm Tây, cô có thói quen cắt bít tết trong một lần rồi ăn từ từ bằng nĩa, kết quả bị mẹ tiếc tiền mà mắng, còn cha chỉ cười nói: “Cục cưng nhà chúng ta muốn sao cũng được.”
Cách ăn tuỳ hứng như vậy, sau khi cha mất thì cô cũng chưa từng làm nữa.
Đó… là quãng thời gian hạnh phúc nhất thời thiếu nữ của cô.
Lâm Cẩn cầm chiếc lắc tay nặng trĩu, đầu ngón tay đặt lên đá tourmaline, chậm rãi mơn trớn, trong lòng vô cùng phức tạp nhưng vẫn quyết định ngày mai đến tiệm cầm đồ đổi thành tiền, trả nợ cho Thời Chi.
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Lâm Cẩn đã đi đến tiệm cầm đồ Cửu Phong nằm trên đường Xương Bình.
Nghe nói tiệm cầm đồ này do Chủ tịch Ủy ban Cầm đồ đứng ra quản lý, nên hẳn là rất đàng hoàng.
Cha của Lâm Cẩn khi còn sống từng dạy Lâm Cẩn rằng cả đời không được lên tòa án, cả đời không được đến tiệm cầm đồ, vì vậy cô đứng trước cổng tiệm cầm đồ treo chữ "Đương", do dự mãi, cho đến khi trời sáng hẳn, cô mới nắm chặt lòng bàn tay, bước vào trong.
Chưa đến 8 giờ, tiệm cầm đồ đã đông nghẹt người. Đây là ngân hàng vay mượn của người nghèo, là nơi cứu trợ khẩn cấp được ưa chuộng nhất khi gặp khó khăn về tài chính, vì vậy tất nhiên cũng được bao vây chật ních.
Một người học việc của tiệm cầm đồ vừa lấy từ Ngân hàng Trung Ương những đồng bạc trắng, xếp từng đồng một, gọn gàng trên các khay bạc, như những vì sao lấp lánh trên dải ngân hà vào đêm khuya, sáng đến mức người ta không thể rời mắt.
Khi đến lượt Lâm Cẩn, cô đưa chiếc vòng tay đá tourmaline cho người đó, người học việc lại đưa đến quầy phía sau. Thầy của hiệu cầm đồ đeo kính lão quan sát một lúc lâu, chỉ định giá sáu trăm đồng, không thêm được một xu.
***
Lâm Cẩn về nhà gom góp đủ thứ, cộng thêm tiền trong hộp thiếc đựng bánh quy, cuối cùng mới đủ một nghìn đồng để gửi vào tài khoản ngân hàng mà tên đầu trọc chỉ định.
Mọi việc xong xuôi, cô mới đưa phiếu tiền tiết kiệm cho Thời Chi, bảo em ấy mang phiếu đến sòng bạc để đổi lại giấy vay nợ.
“Chị ơi.” Thời Chi ấp úng, hai mắt khóc đỏ như đào mật Nam Hội.
Những ngày này, em ấy đã khóc không biết bao nhiêu lần.
Lâm Cẩn vỗ nhẹ vai em ấy, nói vài câu an ủi rồi nhanh chóng đến hiệu thuốc Tây đi làm.
Thời Chi đứng lặng trong phòng có ánh nắng chiếu vào, nhìn thấy một mảnh giấy trắng trên sàn, đi đến nhặt lên, mở ra, hóa ra đó là một tờ giấy cầm đồ. Em ấy không biết chữ nhưng cái chữ "Đương" đỏ đỏ trên đó, em ấy đã từng thấy nhiều lần ở các khu chợ quê.
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong mũi Thời Chi, không ngờ chị Lâm Cẩn lại phải đi cầm đồ đạc của mình để giúp em trả nợ.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc