Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 17

Trước Sau

break
Mặc dù là buổi chiều nhưng bên trong sòng bạc lại tối tăm và đáng sợ, như một vực thẳm sâu không thấy đáy, bàn ghế lộn xộn, tường vấy đầy những vết máu khô lâu ngày chuyển thành màu nâu đậm, bài, mạt chược, xúc xắc, bài cửu vung vãi khắp nơi.
Ở sân sau, nhiều tên tay sai vẫn chưa dậy, chỉ có vài tên đàn ông như những bóng ma lảng vảng trong sòng bạc.
Lục Tự vốn định trả nợ thay cho Lâm Cẩn nhưng khi lật sổ sách, anh thấy khoản nợ đó đã bị ai đó dùng bút đỏ gạch bỏ. Anh thầm cười nhạo trong lòng, cô chiêu như cô nào cần đến sự giúp đỡ của anh. Nhưng không hiểu sao anh lại có chút thất vọng.
Anh vừa bước ra khỏi sòng bạc thì có người gọi, quay đầu lại, là cô bé lần trước mình đến đòi nợ, bị tên đầu trọc xé rách tay áo.
Thời Chi nhìn Lục Tự cao ráo như cây bạch dương, nước mắt chảy dài nói: "Các anh bắt em vào trong nhà thổ đi!"
Lục Tự nghe vậy, ngẩn người, chưa kịp trả lời, cô bé đã đưa giấy cầm đồ cho anh, nghẹn ngào nói: "Em thà bị các anh bắt đi làm gái trong nhà chứa, cũng không muốn chị Lâm đi cầm đồ thay em trả nợ."
"Cô ấy không phải chị ruột của em sao?" Lục Tự ngạc nhiên. Thực ra anh đã nghi ngờ từ lâu, vì họ không giống chị em chút nào, khuôn mặt của cô tròn trịa thế kia.
Thời Chi lắc đầu, mắt đỏ hoe trả lời: "Chị Lâm là chủ nhà của em, chỉ tốt bụng giúp đỡ em thôi."
Lục Tự cảm thấy như có lưỡi cưa nhỏ cắt qua tim mình, vừa giận vừa đau, lại còn đẫm máu. Rõ ràng lần trước anh đã cảnh cáo cô không được tốt bụng như vậy, kết quả là người phụ nữ này không nghe, tiếp tục đi cứu người khác. Mạng sống của người khác quan trọng với cô đến vậy sao?
Không biết nên mắng cô là ngốc hay ngớ ngẩn.
Thời Chi thấy người đàn ông siết chặt tờ giấy cầm đồ, gương mặt lạnh lùng không nói gì rồi quay lưng trở về sòng bạc.
Lục Tự bước đến quầy, hỏi một cậu bé đang ngủ gật: "Ngày mai đủ người mang búa da chưa?”
"Búa da" là tiếng lóng trong ngành của họ, có nghĩa là tập trung đàn em đi giết người, đại ca chỉ việc đưa phong bì an ủi gia đình, còn lại sống chết phải tự chịu trách nhiệm.
Cậu bé lật cuốn sổ ghi chép đã ngả vàng, ngẩng đầu trả lời: "Còn thiếu vài người nữa, đám bang Quảng Đông đó không sợ chết, anh em chịu đi ít lắm."
Lục Tự nghiến chặt quai hàm, không chút do dự, thấp giọng nói: "Ghi tên tôi vào, tính thêm tôi nữa."
Cậu bé hít một hơi, lập tức khuyên: "Anh Lục, đám bang Quảng Đông đó đứa nào cũng có súng, còn nửa năm nữa mới được xài hàng nóng. Anh cầm vũ khí lạnh đấu với vũ khí nóng của người ta, chẳng phải là đi tìm chết sao? Ngay cả thời nhà Thanh cũng không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu. Hơn nữa anh còn không có vợ con, có đáng vì chút tiền này mà đánh cược mạng sống của mình không?"
Lục Tự không để ý, giật lấy cuốn sổ ghi chép, viết nguệch ngoạc hai chữ Lục Tự lên đó.
“Đúng là vì tiền mà bán mạng luôn." Cậu bé lẩm bẩm, xóa đi chữ viết như gà bới của Lục Tự, viết lại một cách cẩn thận.
Đám côn đồ này, ngoài việc biết đánh nhau thì chỉ biết viết mấy chữ lớn, mà chữ viết thì cha nào cũng xấu.
***
Trong đêm tối mênh mông, trên mặt sông Hoàng Phố với ánh đèn lấp lánh là những chiếc tàu hàng sắp cập cảng.
Tiếng chuông từ tòa hải quan đã vang lên mười một tiếng, vài chiếc xe kéo không có khách đỗ ngang bên đường, người kéo xe rúc vào trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ xa, nhìn thấy mấy cô gái điếm trang điểm lộng lẫy nép vào lòng tên lính ngoại quốc thì đứng dậy, chủ động tiến tới mời khách.
Trong tiệm cầm đồ, người học việc ngáp dài, đang kiểm kê lần cuối cùng, mọi thứ ổn thỏa, chuẩn bị tan ca.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, mọi người ngẩng đầu nhìn, ai cũng hoảng sợ.
Người đàn ông trước mặt, tay áo sơ mi bị nhuộm đỏ bởi máu, những giọt máu nhỏ giọt theo khóe môi, chậm rãi chảy xuống, có lẽ vì chạy quá lâu nên lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển.
Thầy kiểm già trốn trong phòng trong, thấy tình hình không ổn, đã lén cầm điện thoại, gọi cho Cục Tuần bộ, sợ rằng người đàn ông này đến cướp của.
"Tôi đến chuộc đồ." Lục Tự lạnh lùng nói, ném đống bạc và giấy cầm đồ lên bàn, may mắn là tiệm cầm đồ chưa đóng cửa.
Học việc run rẩy nhận lấy đống bạc, sợ là bạc giả, đếm rất cẩn thận, tay trái cầm một nắm bạc, từng cái một gõ vào nhau, nghe thấy tiếng kêu leng keng trong trẻo mới đặt lại lên khay bạc.
Lục Tự nhét chiếc vòng tay vào túi áo sơ mi, khi anh bước ra khỏi tiệm cầm đồ, thế giới đã chìm vào bóng tối sâu thẳm, yên tĩnh không một tiếng động nhưng trong lòng anh bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, trong ánh sáng chập chờn, dường như người phụ nữ đó đang đứng trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào với hai lúm đồng tiền nhỏ.
Trở về sòng bạc, Lục Tự vừa thoát chết, toàn thân nóng bừng, anh nằm xuống nền đá xanh lạnh như nước, làn gió đêm thổi qua tai, lay động tóc mái, làm lá cây trong sân sau xào xạc.
Tay trái anh nắm vòng tay, tay phải cầm bánh bao, cắn một miếng bánh bao, nhìn chiếc vòng tay, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng sâu, như thể không phải đang ăn cái bánh bao khô khốc nhạt nhẽo nữa mà là thạch ngọc lộ của Vương Mẫu nương nương ban cho, ngọt ngào lan tỏa tận trái tim.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên chiếc vòng tay đá tourmaline màu hồng, sáng lấp lánh, rực rỡ tỏa sáng.
Người đàn ông đột nhiên nắm chặt chiếc vòng tay, như thể sợ nó sẽ biến mất, lại nhét vào túi áo sơ mi.
Anh ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, trong lòng dường như đã quyết định điều gì đó, cắn mạnh miếng bánh bao lạnh trong tay.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc