Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 18

Trước Sau

break
Mặt trời lặn màu vàng kim, mây tụ lại, hương cơm chiều lan toả thoang thoảng, từ từ kéo tới theo gió.
Lâm Cẩn đứng trước cửa hiệu thuốc, chóp mũi chuyển động một tí, quyết định nhân lúc hoàng hôn buông xuống mà ngắt những bông hoa nở muộn vào chiều tối, rút nhuỵ hoa thon dài ra, tạo thành trang sức rồi gắn lên tai mình, vừa thơm vừa đẹp.
Cô còn chưa nhấc chân thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo du dương nhưng lưu mang vang lên bên cạnh mình.
Lâm Cẩn nhíu mày, phản cảm nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt tròn ngây ra một lát, thì ra là tên trai lạ đã lâu không gặp.
Chỉ thấy anh mặc sơ mi đen, quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cao lớn đang lười biếng dựa vào lan can trên đường.
Ánh chiều tà như đưa tình, làm dịu đi ngũ quan sâu sắc lạnh lẽo của anh, cũng làm vết ứ xanh trên gương mặt tuấn tú của anh đỏ lên.
“Mời em ăn cơm.” Lục Tự nhìn về phía Lâm Cẩn đang đứng hình, khoé môi hơi cong lên, cười nhạt.
Tên trai lạ trước mắt làm Lâm Cẩn đơ ra, anh tới tìm cô là để mời cô đi ăn cơm à?
Nhưng ai thèm đi ăn với anh? Mấy ngày trước tên này còn ăn hiếp Thời Chi kìa!
Lâm Cẩn không quan tâm, xoay người muốn rời đi lại bị anh nắm chặt lấy cánh tay từ đằng sau. Tay phải anh thoáng dùng sức, Lâm Cẩn lập tức ngã vào cái ôm của anh.
Lồng ngực nóng bỏng mạnh mẽ của anh cọ qua cánh môi mềm mại của cô, làm cả người Lâm Cẩn nóng rát khó chịu.
“Tôi không có hứng ăn cơm với anh, anh buông tôi ra.” Lâm Cẩn giãy giụa nhưng càng giãy giụa, bàn tay giữ lấy vòng eo cô của anh lại càng siết chặt.
“Vậy mời em đi ngủ nha?” Trong lúc Lục Tự nói chuyện, anh còn cụp mắt nhìn tay phải cô, thấy năm ngón tay cô trống trơn, không đeo bất cứ phụ kiện nào thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Cẩn nghe anh nói xong, gương mặt tròn vừa tức vừa thẹn, hai tay xô anh ra nhưng dù có xô thế nào cũng không đẩy ra được, dây dưa cả buổi trời, cô đành đỏ mặt, dựa vào ngực anh mà thở dốc.
“Cô cả ơi, tôi tới đền ơn, tránh cho em lại bảo tôi vong ơn phụ nghĩa.” Lục Tự duỗi tay véo má trái núng nính của cô: “Sao đấy? Không chịu nhận à? Em không cho tôi mời em ăn cơm, cũng không cho tôi mời em ngủ. Vậy em nói xem tôi nên trả ơn thế nào đây?”
Lâm Cẩn không để ý tới anh, chỉ bĩu môi nghiêng đầu sang một bên.
“Không nói gì thì coi như là đồng ý rồi đấy.” Lục Tự lại đưa tay véo cái má phúng phính của cô lần nữa, sau đó không nói không rằng mà kéo cô đi.
Nắng chiều rực lửa kéo dài bóng dáng của họ lên mặt đất màu than chì, mơ hồ nhưng cũng vô cùng rõ ràng.
Khi đi qua quầy bán Coca Cola, biển hiệu đỏ chữ vàng “Mời uống Coca Cola” vừa sáng vừa chói mắt.
Tốp năm tốp ba người mặc đồ thuỷ thủ Mỹ màu xanh trắng đang vây quanh bên đó uống nước có ga, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười vang.
Lục Tự ngoái đầu nhìn lại Lâm Cẩn đang tức giận đằng sau, khoé môi bất giác nhếch lên cao hơn. Anh dừng lại, kéo tay cô đến quầy bán nước mua cho cô một chai Coca Cola.
Tới Thượng Hải lâu vậy rồi mà anh chưa từng uống thử món đồ uống này, chỉ biết là uống vào mùa hè thì sẽ rất sảng khoái.
Lâm Cẩn nhận chai thuỷ tinh, cắm ống hút trắng, chậm rãi uống một ngụm.
“Uống ngon không?” Lục Tự nhìn đôi má đào phình to của Lâm Cẩn, tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên anh hỏi người khác về vấn đề này. Có điều nếu uống ngon, anh tình nguyện mua cho cô uống mỗi ngày.
Lâm Cẩn nhấp môi, đưa chai Coca qua cho anh, ánh mắt trong trẻo như ánh sáng phản xạ qua thuỷ tinh: “Anh nếm thử đi…”
Lục Tự nhìn bọt khí màu cọ nâu đang nổi trên chai nước, gương mặt vẫn giữ thái độ không nghiêm túc kia: “Uống không quen, em cứ uống đi.”
Lâm Cẩn nghe xong thì thấy hình như anh cũng không tồi lắm. Nếu tồi thật thì lần trước anh đã không tới cứu cô rồi.
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Tự nhìn cô chậm rãi uống sạch chai nước có ga, kéo cánh tay khác của cô rồi hỏi.
Hôm nay anh mang đủ tiền đưa cô đi ăn cơm Tây.
Lâm Cẩn tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau thì ngước mắt trả lời: “Ăn mì.”
Bọn họ đi tiếp, sau đó rẽ vào một quán mì bên lề đường.
“Hai tô mì.” Lục Tự nói với chủ quán, nghĩ nghĩ rồi dặn dò thêm một câu nữa: “Thêm một quả trứng ốp la.”
Chủ quán nhiệt tình đáp lại, dùng xẻng nấu ăn đảo mấy sợi thịt tươi đỏ trong chảo dầu nóng hổi, múc một muỗng nước dùng vàng óng, sau đó thả mì đã để nguội trong giỏ tre vào nồi, cuối cùng thêm một ít cải thìa xanh mướt trước khi dọn ra.
Sau khi đưa món lên, Lâm Cẩn nhận ra trong tô của mình có thêm một quả trứng ốp la đang lắc lư.
Lục Tự gắp hết thịt sợi và cải thìa trong tô mình sang cho Lâm Cẩn, im lặng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn tô mì nước đậm đà.
Khoé môi Lâm Cẩn vô thức nhếch lên. Cô nhớ ở nhà, mỗi lần hấp gà tơ, mẹ sẽ để lại cho cô hai cái đùi, sau này có em trai thì cô và em trai mỗi người một cái.
Để cho bạn món ngon nhất… hẳn là cũng thích bạn nhỉ?
Cô cụp mắt nếm thử một ngụm, cảm thấy sợi mì mềm mại, nước dùng tươi ngon, ấm bụng hơn salad ở quán cơm Tây nữa.
Cơm nước xong, Lục Tự đưa Lâm Cẩn về đầu hẻm, Lâm Cẩn tạm biệt xong, vừa định trốn thì bị người đàn ông kéo trở về.
Anh kéo bàn tay trắng nõn của cô qua, đeo một thứ gì đó mát lạnh lên cổ tay cô, đêm quá tối, cô để sát lại nhìn thì nhận ra đó là chiếc lắc tay bằng đá tourmaline của mình.
Cô vui mừng, còn tưởng phải lâu lắm mình mới được gặp lại nó chứ.
“Anh chuộc lại giúp tôi sao?” Kể ra cũng lạ, tờ biên lai cầm đồ của cô chẳng biết đã ở đâu rồi, làm cô còn sợ bị mẹ lấy nữa.
Lâm Cẩn “ừ” một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Coi như cảm ơn em đã cứu mạng tôi đi.”
Lâm Cẩn cảm thấy người đàn ông nắm cổ tay của cô vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, khuôn mặt cô cũng trở nên đỏ bừng, lồng ngực như bị gió thổi đầy mà căng phồng lên, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lục Tự nhìn vòng đeo tay trên tay cô, một hồi sau mới hỏi: “Em thích hoa lê à?”
Lâm Cẩn gật đầu, nhẹ nhàng đáp lời: “Cánh hoa lê được tạo ra từ ánh trăng.”
Đoá hoa trong suốt như trăng, không nhiễm bụi trần, cả thế gian chỉ có mỗi hoa lê.
Cô thấy người đàn ông này dường như không có ý định buông tay, mới lặng lẽ kéo tay anh ra, ngước mắt nghiêm túc nói: “Tôi sẽ trả tiền lắc tay cho anh.”
Không quen cũng chẳng thân, cô không thèm tiền của tên trai lạ này đâu.
Lục Tự cười, đầy nhiệt huyết: “Nếu em thấy khó xử thì mời tôi đi chơi đi.”
Lâm Cẩn suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, thoải mái hỏi: “Anh muốn đi đâu chơi?”
Đúng lúc có một đôi yêu nhau đi ngang qua họ, trong tay cô gái cầm một túi đậu tằm ngũ vị hương, nũng nịu nói lần sau muốn đến miếu Thành Hoàng chơi nữa.
Lục Tự nhìn bóng lưng họ dần đi xa, anh đảo mắt nhìn về phía Lâm Cẩn, giọng nói đầy gợi cảm: “Miếu Thành Hoàng.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc