Vào thứ bảy, Lâm Cẩn giữ lời hứa, đi đến miếu Thành Hoàng cùng Lục Tự.
Nhiều năm trước, một trận hỏa hoạn gần như đã thiêu rụi miếu Thành Hoàng, nay đền chùa được vài đại gia góp vốn để xây dựng lại, mái ngói màu xanh, mái hiên màu đỏ được xem là nơi có hương khói thịnh vượng nhất trong thành phố.
Đây là lần đầu tiên Lục Tự đến miếu Thành Hoàng, anh không tin vào thần phật, vì vậy ngay cả tên Thành Hoàng anh cũng không biết.
Ngược lại, Lâm Cẩn kéo anh, líu lo giải thích một lúc lâu, nói rằng Thành Hoàng Thượng Hải tên là Tần Dụ Bá, bên cạnh ông là Ngọc Hoàng Đại Đế hung ác, còn người mặc váy trắng là Quan Âm Bồ Tát.
Tham quan xong tầng một, Lâm Cẩn muốn kéo Lục Tự rời đi nhưng anh lại có hứng muốn lên tầng hai chơi.
Lâm Cẩn ghét tầng hai của miếu Thành Hoàng, nơi đó khác với tầng một, toàn trưng bày các cảnh địa ngục, tượng điêu khắc rùng rợn, nồi dầu sôi sục, hai con quỷ đen trắng lưỡi dài và những con quỷ nhỏ mặt xanh nanh nhọn.
Khi còn nhỏ, cô chỉ theo mẹ lên đó một lần, đêm đó về là gặp ác mộng, mơ thấy mình bị mắc kẹt trong đó, không thể nào ra ngoài.
Theo lý thuyết, đó là bóng ma tuổi thơ của cô, cô nên dứt khoát từ chối lời đề nghị của Lục Tự nhưng nhìn khuôn mặt hào hứng của anh, cô không đành lòng từ chối.
Lên tầng hai, ánh sáng mờ mịt, Lâm Cẩn không dám thở mạnh, cô cúi đầu nắm chặt tay, bước qua từng căn điện tối om nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí u ám lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, hai người mới đi xuống từ tầng hai.
Lục Tự nhìn chăm chú vào khuôn mặt tròn trắng bệch của cô, trong lòng nhói như bị kim châm, nếu sớm biết vậy đã không lên đó rồi, cô đâu sống trong cảnh máu tanh như anh, gặp mấy con ma đó, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Lục Tự xoa đầu cô, hạ giọng hỏi: "Sợ à?"
Lâm Cẩn không muốn bị tên trai lạ này cười nhạo, ngẩng đầu phủ nhận: "Anh mới sợ đấy!"
Nói xong, cô bước đi nhanh về phía trước, bảo muốn đến cầu Thất Khúc cho cá chép ăn.
Trên mặt cầu đầy tranh điêu khắc hoa văn bằng đá, hoa thủy tiên, hoa mai, hoa đào sống động như thật, gió nhẹ thổi qua, mặt hồ nổi lên từng vòng tròn nhỏ, những bông sen hồng nhẹ nhàng lay động theo gió, hương thơm càng thêm thanh khiết.
Lâm Cẩn tựa vào lan can đá đỏ thắm, rắc thức ăn cho cá, Lục Tự bước tới bên cô, khó hiểu nói: "Trên tấm bảng rõ ràng viết cầu này gọi là cầu Cửu Khúc mà."
Cả hai số "cửu" và "thất", anh vẫn phân biệt được.
Lâm Cẩn hừ một tiếng, ngừng rải thức ăn, ngón tay bé nhỏ chỉ chỗ này, rồi lại chỗ kia, mặt đầy vẻ khinh thường: "Anh tự đếm đi, từ bờ đến đình giữa hồ chỉ có bảy khúc, tất nhiên là cầu Thất Khúc rồi. Họ không thích số bảy nên mới gọi là cầu Cửu Khúc đấy chứ."
Chín là số cực dương, tất nhiên là may mắn hơn bảy.
Nói xong, cô lại cúi đầu nghiêm túc cho cá chép ăn, ánh sáng mờ nhạt chiếu quanh, ấm áp, sáng lấp lánh, ngay cả mái tóc mái mềm mại trên trán cô cũng phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ.
Lục Tự cười, anh thích tính cách mạnh mẽ của cô, dù là nói gì cũng luôn rất chính đáng, rất đáng yêu.
Cá chép ở miếu Thành Hoàng rất thực dụng, khi thức ăn trong tay Lâm Cẩn hết, chúng liền bơi đi, kéo thành đàn hướng đến chỗ cô gái khác, chỉ để lại một đống bong bóng nhỏ.
Lâm Cẩn không muốn nhìn đống bong bóng đó nữa, bèn ngước mắt hỏi Lục Tự: "Hồi nhỏ mẹ anh cũng dẫn anh đi miếu Thành Hoàng à?"
Miếu Thành Hoàng đối với Lâm Cẩn, có nghĩa là vô số món ăn ngon, trò chơi vui, có thể ăn kẹo rùa, mua truyện tranh, xem hài độc thoại, chơi cả ngày mà vẫn không chán. Khi còn nhỏ, điều cô mong chờ nhất là mỗi mùng một, mẹ sẽ dẫn cô đến miếu Thành Hoàng.
Vừa hỏi xong, cô thấy người đàn ông trước mặt lạnh nhạt nói: "Từ khi tôi sinh ra đã không có mẹ."
Lâm Cẩn bất ngờ mở to mắt, người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng và hung ác này lại có một tuổi thơ đáng thương như vậy. Chắc hẳn anh đã có một tuổi thơ rất khổ cực.
Cô cắn môi, không biết nên nói gì, chỉ đành quay đầu nhìn ra hồ, thấy những bọt bong bóng mà cá chép để lại đã biến thành những gợn sóng, cứ như đang xoay quanh trái tim cô, lăn tăn một cách nhẹ nhàng.
Dù người đàn ông này có nói chuyện bình thản đến đâu, cô cũng biết hẳn là anh rất đau lòng.
Xung quanh đầy ắp khách du lịch, ồn ào náo nhiệt, ánh sáng hoàng hôn phủ xuống khắp nơi, trên sân khấu ở xa xa đang hát “Tháp trân châu”.
Lâm Cẩn bỗng nhìn về phía Lục Tự, khuôn mặt đỏ bừng, hỏi: "Tôi dẫn anh đi ăn kẹo rùa, mua truyện tranh, xem hài độc thoại nhé?"