Nói xong, không đợi Lục Tự đồng ý, Lâm Cẩn đã kéo anh đi, đi dạo từ đầu phố đến cuối phố, mua rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ riêng kẹo đã đủ loại, kẹo lê cao bách thảo, kẹo bánh chưng tam giác, kẹo bơ, kẹo vừng giòn, ngọt đến mức Lục Tự cảm thấy ê cả miệng.
Lâm Cẩn còn mua cho anh một chén nước mận chua, chất lỏng màu đỏ thẫm đựng trong bát sứ trắng, cùng với tiếng đá lạnh kêu xào xạc, uống một ngụm là cảm nhận được ngay sự mát lạnh của bạc hà xộc thẳng lên não.
Họ bước đi trong ánh hoàng hôn, đi qua các con đường nhỏ giữa các gian hàng của miếu Thành Hoàng, rẽ rẽ ngoặt ngoặt, quanh co vòng vèo, từ các cửa hàng đồ cổ, sạp sách cũ, đến các tiệm vẽ tranh, hễ thấy thú vị thì sẽ bước vào.
Lâm Cẩn dừng chân ở một hiệu sách chuyên bán tạp chí cũ của Trung Quốc, cô cúi đầu chọn cho Lục Tự một cuốn về Xúc Kế Quang “Luyện binh kỷ thực”, sau khi mặc cả với chủ tiệm một hồi lâu, cô nhét cuốn sách vào tay anh.
Thực ra, cuốn sách “Binh pháp Tôn Tử” rõ ràng phù hợp với tên lưu manh này hơn nhưng Lâm Cẩn rất ngưỡng mộ Xúc Kế Quang, vị tướng nổi tiếng chống Nhật của triều Minh, câu nói “Phong hầu không phải mục tiêu của ta, chỉ mong sóng yên biển lặng” đã chạm vào cô khi còn nhỏ.
“Đại trượng phu nên như vậy, lấy sự nghiệp của muôn dân làm trách nhiệm của mình, bảo vệ gia đình và đất nước, hy sinh thân mình trên chiến trường, để máu nóng đổ xuống đất vàng.” Lâm Cẩn chỉ vào ba chữ Xúc Kế Quang trên bìa sách, nói với Lục Tự bằng giọng điệu nghiêm nghị.
Lục Tự nhìn cuốn sách, mặc dù trên bìa sách có vài chữ anh không nhận ra nhưng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu với Lâm Cẩn, ghi nhớ những lời cô nói vào lòng.
Sau khi dạo quanh hiệu sách, họ không đi tiếp về phía trước mà rẽ sang bên trái, nơi đó là chợ hoa và chim, có bán rùa con, cá vàng nhỏ, chó con, chim họa mi và những con vẹt trắng không ngừng kêu.
Hàng ngàn loài hoa đua nhau nở, đủ loại hoa, đủ loại chim, đủ các giọng điệu trộn lẫn trong chợ ríu rít, ồn ào náo nhiệt.
Lục Tự hỏi Lâm Cẩn: "Cô muốn gì?"
Lâm Cẩn suy nghĩ một chút, trước đây cô từng nuôi thỏ con nhưng nó chết rồi, nuôi tằm, nó cũng chết, nuôi cá bảy màu, nó cũng chết…
Cô nghĩ một lúc rồi chỉ vào con rùa trong bể kính: "Cái này đi."
Người ta thường nói "nghìn năm vương bát vạn năm quy", thứ này chắc là dễ nuôi sống.
Lục Tự cúi xuống, chọn một con rùa cho Lâm Cẩn từ bể kính, cuối cùng chọn một con có đôi mắt sáng ngời, bốn chân vững chãi, đuôi không ngừng lúc lắc rồi đưa cho cô.
Lâm Cẩn nhìn chăm chú vào con rùa một lúc lâu, sau đó vui vẻ bỏ vào túi.
Đêm tối buông xuống, hai người đi qua con phố lớn đầy ánh đèn sáng rồi đứng ở ngõ nhỏ chào tạm biệt nhau.
Người đàn ông như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt trầm xuống, nói với Lâm Cẩn: "Tôi tên là Lục Tự."
Lâm Cẩn đỏ mặt, khẽ lẩm bẩm: "Tôi đã biết rồi."
"Vậy em tên gì?"
Lâm Cẩn liền kéo bàn tay ấm áp của anh, đôi mắt khẽ cụp xuống, viết từng nét từng nét hai chữ Lâm Cẩn vào lòng bàn tay anh, rồi không quên thì thầm: "Có câu: “Sơn Hải Kinh” hữu vân, chung sơn chi dương, cẩn du chi ngọc vi lương, kiên lật tinh mật, nhuận trạch nhi hữu quang. Chữ 'Cẩn' có nghĩa là ngọc đẹp."
Lục Tự không hiểu câu cổ văn đó, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị cô gãi ngứa, tê tê, cảm thấy rất thoải mái.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã ôm đống đồ bước đi trong ánh đèn chập chờn, bóng lưng cũng khuất dần đi.
Ráng chiều mờ ảo buông xuống, Lâm Cẩn tan tầm, đứng trước cửa hiệu thuốc Tây, nhìn đông ngó tây.
Vẫn không thấy tên trai lạ kia…
Đôi mắt hạnh xuất hiện vẻ mất mát.
Từ khi chia tay tại miếu Thành Hoàng, anh đã không đến tìm cô nữa.
Đểu vẫn hoàn đểu, chắc chắn là làm quen với mấy cô mới rồi chứ gì.
Lâm Cẩn hừ một tiếng, rầu rĩ đá hòn đá bên đường, đi về nhà.
Khi sắp về đến nhà, cô lại vòng qua cửa sau nhà bếp, chuẩn bị xem hôm nay mẹ chuẩn bị món gì, cũng để trấn an trái tim đang đau âm ỉ trong ngực mình luôn.
Còn chưa đến gần, Lâm Du đã chạy chậm ra, kéo tay cô: “Chị ơi, anh Giản tới nè.”
“Cậu ấy tới làm gì?” Lâm Cẩn nhíu mày, mặt hơi ngơ ngác.
Thật sự không nên tới mới phải!