Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 21

Trước Sau

break
Lâm Du lại rất hào hứng, kéo tay Lâm Cẩn đung đưa: “Anh Giản Khê nói muốn đưa em đi xem phim chiếu rạp, chuột Mickey của Walt Disney đó chị, công chiếu toàn quốc có ở rạp chiếu phim Đại Quang Minh!”
Lâm Cẩn chọc chọc đầu Lâm Du, chuẩn bị lặng lẽ tránh Giản Khê mới vòng qua cửa trước.
Cô đi qua giếng trời nho nhỏ, đi lên phòng trên lầu hai, còn chưa ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Một nhẹ hai mạnh, khoảng cách thích hợp, có ngừng nghỉ rồi chầm chậm vang lên, ngay cả gõ cửa thôi cũng toát ra vẻ lịch thiệp.
Lâm Cẩn đến mở cửa, thân hình cao lớn của Giản Khê đứng trước cửa, che khuất một góc ánh sáng và bóng tối, anh ấy cười ấm áp: “Mộc Mộc, tối đi xem phim chung không?”
“Chị hơi mệt, không muốn đi.” Lâm Cẩn miễn cưỡng nở nụ cười, quay về phòng, lấy túi tép từ trong ngăn bàn gỗ ra đút rùa đen ăn.
Trong cái lu thuỷ tinh hình tròn, đá cuội ngũ sắc chất lên nhau, con rùa nhỏ lắc lư cái đuôi, không ngừng bò trong đó, nhìn là biết được chủ chiều hư rồi.
Giản Khê thấy Lâm Cẩn không muốn để ý đến mình thì lấy lòng: “Con rùa này dễ thương quá, chị mới mua à?”
Lâm Cẩn lười nhát gật đầu, Lâm Du đã bò lên cầu thang, lớn tiếng reo lên: “Chị xem con rùa đen này như báu vật ý, chắc chắn lần này nuôi không chết nữa đâu.”
Cậu bé lại ngửa đầu hỏi Giản Khê: “Anh Giản, bộ phim đó có hay không ạ?”
“Hay.” Giản Khê vuốt tóc Lâm Du, cưng chiều nói: “Nghe nói là phim hoạt hình đang hot nhất ở Mỹ đó. Ngay cả tổng thống Mỹ cũng thích xem mà!”
Lâm Du nghe vậy thì vỗ tay, lắc lư mấy cái tại chỗ, hào hứng đến độ không thể khép miệng.
“Chị ơi chị cũng đi đi, không phải chị thích xem phim hoạt hình nhất sao?” Lâm Du xoay vòng xong thì vui vẻ nói với Lâm Cẩn.
Giản Khê thấy Lâm Cẩn không vui nên chủ động mở miệng: “Mộc Mộc, chị mệt thì nghỉ ngơi trước đi, lần sau em đưa chị đi xem. Chắc bộ phim này chiếu nhiều đợt lắm.”
Nói xong, Giản Khê ôm Lâm Du xuống lầu, làm bữa tối phụ mẹ Lâm, không biết Giản Khê nói gì mà làm mẹ Lâm cười rất vui, tiếng cười truyền lên theo thang gỗ, từ từ len lỏi vào phòng Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nhìn con rùa đen trong lu thuỷ tinh, đút thêm chút thức ăn cho rùa rồi cụp mắt nói chuyện với nó.
Vì hôm nay Giản Khê tới nên mẹ Lâm đã chuẩn bị một bữa cơm rất hoành tráng.
Tôm sông chiên giòn, trứng cuộn hấp nấm, sườn heo chua ngọt, nửa con gà luộc vàng óng của ŧıểυ Thiệu Hưng, rau xào rượu, cộng thêm canh thịt măng hầm với lửa nhỏ 4-5 tiếng.
Lâm Du đặt miếng gà luộc trước dĩa nước tương thái hành, xé xé rồi đưa vào miệng, thịt mềm dai, ăn vô cùng ngon.
Cậu vừa ăn vừa nói: “Anh Giản, sau này ngày nào anh cũng phải đến nhà em ăn tối đó.”
Mỗi lần anh Giản tới, mẹ sẽ luôn làm rất nhiều đồ ăn ngon, ngay cả mẹ Lý hàng xóm cũng hay trêu “con rể vụng về” của bà đến rồi kìa.
Tuy cậu bé còn nhỏ, cũng không hiểu “con rể vụng về” có nghĩa gì nhưng cậu biết, bốn chữ này có thể ghép với nhau được.
Lâm Cẩn liếc Lâm Du một cái, hung dữ nói: “Anh Giản của em bận chuyện làm ăn, tưởng ai cũng ngoài học ra thì không còn gì để lo như em sao. Đúng rồi, đợt thi Văn lần này em còn không đạt tiêu chuẩn. Lâm Du, rốt cuộc em ở trường làm được cái gì vậy?”
Lâm Du thấy Lâm Cẩn lại nhắc đến chuyện học hành thì vội vùi đầu lùa cơm, rầm rì không nói chuyện nữa.
Giản Khê cười, gắp cho Lâm Cẩn một miếng xương sườn rắc hành xanh: “Đừng giận, thời buổi bây giờ còn ai thi Tam nguyên nữa đâu, ai mà đọc Tứ thư Ngũ kinh nữa. Em mới hỏi A Du, Tiếng Anh thi điểm tuyệt đối, Ngữ Văn chỉ thiếu một chút thôi. Tuyển dụng công ty em toàn là…”
“Ai nói Ngữ Văn không quan trọng? Vứt hết văn hoá cha ông rồi thì còn được xem là người Trung Quốc không?” Giản Khê còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Cẩn hằm hằm nói lại.
Anh ấy hơi ngây ra, bàn tay gắp đồ ăn xấu hổ lơ lửng giữa không trung, anh ấy không biết dạo gần đây Mộc Mộc bị gì, cứ thấy anh ấy là cứ trừng mắt, làm mặt lạnh.
“Bé cưng của chúng ta bị chiều hư rồi.” mẹ Lâm buông đũa, vội hoà giải: “Giản Khê, sau này cháu phải bao dung con bé hơn đó.”
Giản Khê gật đầu với mẹ Lâm rồi quay sang Lâm Cẩn: “Mộc Mộc, chị nói đúng, em không thấu đáo. Em về sẽ nói với bộ phận tuyên truyền của công ty, bảo bọn họ tài trợ cho hoạt động chữ quốc ngữ nhiều hơn. Còn A Du, chị cũng đừng lo quá, thằng bé còn nhỏ, sau này vẫn có thể theo kịp bài.”
Lâm Cẩn không nói gì, chỉ mím môi cúi đầu ăn cơm.
“Gần đây chị dữ lắm.” Không biết Lâm Du đã ngước mắt lên từ khi nào, ủ rũ nói: “Chị ấy cứ lén lút nói xấu em với con rùa đen trong phòng ấy.”
Lâm Cẩn khó hiểu: “Ai nói xấu em?”
“Chị cứ nói du du gì đó, còn chẳng phải đang nói em sao?”
Lâm Cẩn cạn lời, rõ ràng cô gọi tên của tên trai lạ mà.
Nhưng mà đương nhiên không thể giải thích trên bàn cơm được, nếu mẹ biết cô qua lại với dân anh chị thì chắc chắn sẽ ngất xỉu mất.
Giản Khê nhìn về phía Lâm Cẩn, dịu dàng khuyên nhủ: “Mộc Mộc, chị đừng mắng A Du nặng quá, dù sao nó cũng còn nhỏ mà.”
“Chỉ có anh Giản thương em thôi.” Lâm Du cảm kích, cắn nửa cái đùi gà trong chén, nói ngọng: “Anh Giản, chừng nào anh mới làm anh rể của em? Có vậy thì chị sẽ không bắt nạt em nữa.”
Nghe vậy, Giản Khê đầy kinh nghiệm làm ăn, trước giờ luôn khống chế rất tốt lại đột nhiên cúi đầu, khoé môi hơi cong lên, cười nhạt.
Mẹ Lâm còn cười nói Lâm Du, chắc như đinh đóng cột: “Chuyện sớm muộn thôi.”
Lâm Cẩn cắn môi.
Chuyện sớm muộn gì?
Bắt cô gả cho Giản Khê thì không bằng đưa thẳng cô lên am làm ni cô luôn đi.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc