Gần đây, công ty dược phẩm Ngôn Nghi vừa nghiên cứu ra một loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe dân tộc mới, tên là Vita để bảo vệ cuộc sống của bạn, có tác dụng tăng cường sinh lực và làm đẹp, hơn nữa lại còn mời ngôi sao lớn Hồ Điệp làm quảng cáo.
Ngay ngày đầu ra mắt, nó đã trở thành sản phẩm hot nhất ở toàn bộ Thượng Hải, cung không đủ cầu.
Quản lý của tiệm thuốc Tây Đức nhờ mối quan hệ mới lấy được quyền đại lý độc quyền của loại thuốc này.
Ngày nào Lâm Cẩn cũng vận chuyển thuốc, bán thuốc, càng trở nên bận rộn hơn nhưng ngay cả công việc nặng nhọc này cũng không làm cô quên được tên trai lạ đó.
Khi Lâm Cẩn đang chuyển hộp thuốc in đầy họa tiết hoa hướng dương màu đỏ từ kho ra sảnh, cô chỉ nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc từ ŧıểυ Phương.
“Á!”
"Sao vậy?" Cô đặt hộp thuốc xuống, khó hiểu hỏi.
ŧıểυ Phương nắm tay cô, gấp gáp nói: "Mộc Mộc, cậu không thấy đau sao?"
Lâm Cẩn mới nhận ra tay phải của cô bị xước một vết dài, máu nhỏ từng giọt dọc theo vết thương, có lẽ khi cô chuyển hàng trong kho thì không cẩn thận bị miếng kim loại cắt trúng.
"Chuyện gì vậy? Sao lại không cẩn thận thế này?" ŧıểυ Phương đã lấy thuốc khử trùng và băng gạc, chân mày khẽ cau lại: "Vết thương khá sâu, có thể bị nhiễm trùng đấy, xem ra phải đến bệnh viện tiêm rồi."
Lâm Cẩn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
"Mộc Mộc, gần đây cậu cứ sầu mãi." ŧıểυ Phương dùng bông gòn thoa thuốc cho Lâm Cẩn, tò mò hỏi: "Có phải cậu đã cãi nhau với Giản Khê không?"
Lâm Cẩn nhấc tay lên, nhìn miếng băng gạc trắng sáng, lơ đãng trả lời: "Không có."
Thặm chí cô còn không có hứng thú nói chuyện với Giản Khê, huống chi là cãi nhau với anh ấy.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi, trải dài trên con đường Tứ Mã đông đúc, có người phụ nữ gầy gò ngồi bên bậc thềm đá, cúi đầu chăm chú từng đường kim mũi chỉ, khâu lại đôi tất cho khách. Bên cạnh cô ấy là người đàn ông cao lớn, chất đống mũ rơm cao hơn nửa mét, kéo dài giọng rao bán đồ giảm giá.
Xa xa, xe điện có tiếng chuông leng keng đi qua, những nhân viên nữ của công ty nước ngoài xuống xe, dừng lại trước sạp báo chuyên bán tạp chí nước ngoài, móc tiền mua một cuốn “Khách New York”, kẹp dưới nách rồi vội vã rời đi.
Khi Lâm Cẩn bước ra từ trong kho, thấy trước cửa kính sáng loáng xuất hiện một bóng dáng cao gầy mà cô ngày đêm mong nhớ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi vải lanh màu xám đậm, dáng vẻ thanh tú, phong thái tao nhã, đang đứng quay lưng về phía tiệm thuốc.
ŧıểυ Phương thấy vậy, lập tức hiểu ra.
Hóa ra không phải cãi nhau với Giản Khê mà là có người trong lòng rồi.
Cô ấy cười tủm tỉm trêu Lâm Cẩn: "Dạo này không vui là vì anh ấy sao?"
Lâm Cẩn quay đầu, ngượng ngùng mím môi, lại vội vàng nhìn đồng hồ treo tường.
Hôm nay cô làm ca sáng, giờ đã đến giờ tan ca nên vui mừng như chú chim sẻ nhỏ, cầm lấy túi xách nhanh chóng chạy ra ngoài, chưa đi được bao xa đã bị người đàn ông kéo lại.
"Nhớ tôi vậy sao?" Người đàn ông liếc cô một cái, hỏi với giọng điệu ngang ngược.
"Xì, không biết xấu hổ, ai nhớ anh chứ!"
"Không nhớ sao chạy nhanh vậy?"
"Tôi đang vội về nhà."
Lục Tự cười nhẹ, chưa kịp trả lời thì ŧıểυ Phương đã đi theo sau Lâm Cẩn, chỉ vào tay phải của cô: "Mộc Mộc, nhớ đi bệnh viện tiêm nhé."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang cười lập tức trở nên nghiêm nghị, anh cau mày hỏi: "Tiêm gì?"
Lâm Cẩn ấp úng, giấu tay phải ra sau lưng, chào tạm biệt với ŧıểυ Phương rồi định lẻn đi.
Lục Tự dùng sức kéo cô lại, nắm lấy tay phải của cô, quả nhiên cũng thấy băng gạc trắng quấn quanh.
Lâm Cẩn chỉ cảm thấy khuôn mặt người đàn ông trước mắt lập tức trở nên căng thẳng và đáng sợ, giống như sấm sét trước cơn bão, u ám đến mức có thể mưa ngay lập tức.
"Không sao, chỉ là lúc chuyển đồ bị miếng kim loại cắt trúng thôi." Lâm Cẩn nhẹ nhàng giải thích.
Người đàn ông nhếch môi, lạnh lùng nói ra ba chữ: "Đi bệnh viện." Nói xong, anh liền nhẹ nhàng buông tay phải cô ra rồi nắm lấy tay trái của cô, không nói thêm gì mà đi thẳng.
"Tôi không đi, tôi đã băng bó rồi." Lâm Cẩn sợ tiêm nhất trên đời, không muốn đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván đâu, đau lắm.
Lục Tự đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ không chịu hợp tác, giọng lạnh lùng: "Lâm Cẩn!"
Tự làm mình bị thương thì thôi đi, cô còn không muốn đi bệnh viện.
Đôi mắt người đàn ông khóa chặt vào khuôn mặt tròn nhỏ của Lâm Cẩn: "Nếu em còn không hợp tác, tôi sẽ vác em đến bệnh viện."
Giữa ban ngày ban mặt mà đòi vác cô lên vai, cô đâu phải miếng thịt heo.
Khuôn mặt Lâm Cẩn đột nhiên đỏ bừng, tức giận đáp: "Lục Tự, anh dám!"
Người nước ngoài mũi cao tình cờ đi ngang qua Lâm Cẩn và Lục Tự, thấy bầu không khí căng thẳng thì vội bước đến bên Lâm Cẩn, tốt bụng đề nghị giúp đỡ: "Girl..."
Chưa nói hết câu, người đó đã bị ánh mắt hung dữ của Lục Tự dọa chạy.
Lâm Cẩn đành chịu thua, cúi đầu, đáng thương đi theo Lục Tự đến bệnh viện.