Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 23

Trước Sau

break
Bệnh viện Quảng Từ, phía Nam đường Tứ Mã trong tô giới Pháp, toà nhà cổ điển chín tầng lát gạch đỏ ngói trắng, đan xen chiếu sáng lẫn nhau.
Lục Tự bảo Lâm Cẩn ngồi chờ anh ở lầu một, anh thì đi xếp hàng nộp tiền, nộp tiền xong thì lên lầu bảy lấy thuốc.
Cuối cùng nắm tay cô đi vào phòng tiêm lầu ba, nhờ cô y tá tiêm thuốc cho cô, sợ cô không phối hợp nên đè chặt cánh tay cô trên mặt bàn.
Lâm Cẩn nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi, Lục Tự thấy dáng vẻ này của cô thì kéo đầu cô, nhẹ nhàng áp vào lồng ngực mình, cố gắng dịu giọng hết sức có thể: “Ngoan, sắp xong rồi.”
“Không được đâu.” Lâm Cẩn nói thầm trong ngực Lục Tự, đau đến mức nước mắt chảy ròng.
Tiêm thuốc xong, y tá bảo cô ngồi trong phòng nửa tiếng, đến khi không bị sốc phản vệ thì có thể rời đi.
Nửa tiếng sau, ngón trỏ Lâm Cẩn đè bông gòn, đến ra ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, không thấy tên trai lạ đó đâu nữa rồi, đưa cô đến bệnh viện tiêm thuốc, còn anh thì chạy mất.
Cô thở hồng hộc ngồi xuống ghế dựa, vừa mới 1 giây, một giọng nam trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai cô: “Còn đau không?”
Lâm Cẩn quay đầu đi, thật sự không muốn để ý đến anh nữa, giận dỗi nói: “Có tiêm lên người anh đâu, đương nhiên anh không thấy đau rồi.”
Vừa mới dứt lời, trong tay cô bất ngờ có thêm thứ gì đó lành lạnh.
Lâm Cẩn ngoái đầu nhìn, là kem chóp nhọn của DDS, kem vani được bọc sốt sô cô la, từng vòng từng vòng, uốn lượn trên miếng ốc quế giòn giòn.
Lâm Cẩn cầm kem trên tay, vui vẻ cắn một ngụm, ngọt quá, tay cũng dần không thấy đau nữa, cô lại nhớ lúc nhỏ mỗi lần mẹ đưa cô đi tiêm thì cũng hay mua kem cho cô ăn.
Cô ăn sắp xong rồi mới hỏi Lục Tự: “Anh mua cho tôi á hả?”
Kem vẫn chưa chảy ra, vậy là chạy thẳng từ chỗ mua về luôn ư?
Lục Tự kéo tay phải cô, cẩn thận quan sát, một hồi sau mới điềm tĩnh nói: “Tôi ra ngoài hút thuốc, tiện đường thôi.”
Hút thuốc còn phải chạy tới DDS cách hai con đường lớn để hút sao?
Có đứa ngốc mới tin.
“Tôi mới hỏi bác sĩ, cô ấy nói không thể đụng nước, mấy ngày nay em tắm rửa nhớ để ý một chút.” Người đàn ông lải nhải, thấy Lâm Cẩn chỉ lo ăn thì cướp cây kem trong tay cô: “Có nghe không đó? Đừng có đụng nước rồi làm vết thương nhiễm trùng. Ba ngày sau tôi sẽ đưa em đi tái khám.”
Lâm Cẩn quệt miệng, không lẽ cô không biết mấy chuyện đương nhiên này à?
“Nói nhiều quá đi. Lục Tự, không phải anh cũng hay bị chém sao, chẳng phải giờ cũng đang sống sờ sờ đó, không bị gì hay sao.” Còn biết lừa cô đi tiêm nữa, còn anh bị chém thì chắc chắn chưa đi tiêm bao giờ.
Lục Tự đưa cây kem trong tay lại cho cô, nhẹ nhàng thở dài nói: “Em với tôi không giống nhau.”
“Đương nhiên tôi không giống đồ lưu manh cả ngày chém chém giết giết như anh rồi.” Lâm Cẩn đứng lên, xách túi xách: “Tôi phải về ăn tối đây, không ăn kem của anh nữa.”
Dù sao cũng chỉ còn một miếng cuối, không ăn cũng không lỗ.
Lục Tự cũng đứng dậy theo: “Tôi đưa em về.”
“Không cần anh tiễn đâu.” Lâm Cẩn hất tay anh ra.
Muốn tìm cô thì tìm, không muốn thì không tìm, không một lời giải thích nào, ai thèm anh tiễn.
Lục Tự nhét kem ốc quế Lâm Cẩn ăn thừa vào trong miệng, nuốt xong rồi mỉm cười với cô: “Vậy thì thôi, em về nhớ cẩn thận.”
Lâm Cẩn hơi bất ngờ, sau khi phun ra hai tiếng “tạm biệt”, cô cứng đờ xoay người bước đi.
Đi được vài bước, cô dựng lỗ tai lên, đằng sau không có tiếng bước chân đi theo, đi thêm vài bước nữa, bước chậm lại… vẫn không đi theo.
Cô siết chặt quai túi xách, sau một hồi suy nghĩ thì bĩu môi quay đầu lại, thấy người đàn ông đang dựa vào bức tường, mỉm cười nhìn cô.
Ánh chiều tà chiếu vào từ cửa sổ trắng, chiếu sáng cả vách tường, càng làm nổi bật gương mặt như tranh vẽ của người đàn ông, sâu sắc như bức điêu khắc.
Lâm Cẩn nhìn mà ngây người, ngoan ngoãn quay về bên cạnh anh, đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa, mềm giọng hỏi: “Lục Tự, anh thật sự không tiễn tôi về à?”
Khoé miệng người đàn ông tạo thành nụ cười nhạt, duỗi tay véo má cô một cái, không cho cô cơ hội giãy giụa, bá đạo dắt tay cô, sải bước về phía cổng.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc