“Tại em sợ chị bới tung nhà lên, bác gái về thấy lại không vui.”
Giản Khê đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên trán cô ra sau tai, giọng nói nhẹ nhàng như giọt sương lăn xuống đoá sen.
“Nhưng nếu mèo của chị sợ người lạ thì em không vào nữa.”
Lâm Cẩn gật đầu, vừa định đáp lời thì nghe đằng sau vang lên một tiếng “rầm”.
Cô vội ngoái đầu nhìn thì thấy tên trai lạ mình nhặt về đang công khai đứng đó. Cổ áo sơ mi màu xám đậm cởi hai cúc trên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm tinh xảo, vẻ mặt không giấu được vẻ tuỳ tiện đầy xấu xa.
Anh lười biếng tựa lên khung cửa, ánh mắt không chút tốt lành nào mà lướt qua Giản Khê, dừng lại trên gương mặt cắt không còn giọt máu của Lâm Cẩn.
“Anh là ai?”
Giản Khê kinh ngạc mà đơ cả người, lập tức hỏi Lục Tự.
Vậy là… vừa nãy Mộc Mộc liều mạng cản anh ấy, không cho anh ấy vào là vì người đàn ông này sao?
Tay phải của Lục Tự cắm trong túi quần, tay trái lấy bật lửa ra ngắm nghía, ngọn lửa màu lam chớp tắt, chiếu lên khoé môi đang cười như không cười của anh, thật sự khiến người ta thấy mơ hồ.
Lâm Cẩn siết đến trắng bệch khớp xương ngón tay, cô ngẩng cổ nhìn về phía Giản Khê, cười nhạt: “Anh ấy là bạn chị.”
“Bạn?” Giản Khê thấy rất khó tin, anh ấy hơi hé môi: “Nhưng nhìn anh ta như xã…”
Giản Khê còn chưa nói xong thì đã ngừng lại. Anh ấy luôn tôn trọng Lâm Cẩn, cũng tôn trọng quyền tự do kết bạn của cô. Bạn của cô… anh ấy không có quyền đánh giá.
Lâm Cẩn nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Giản Khê, đôi tay siết chặt lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi: “Chị sẽ tự dọn phòng. Giản Khê, em trở về đi nha.”
Về sao?
Anh ấy về? Để người đàn ông này ở lại đây sao?
Thân hình cao lớn của Giản Khê đứng sững tại chỗ, anh ấy hơi bất ngờ, Mộc Mộc của anh ấy lại đối xử với anh ấy như vậy.
Gió đêm thấm hơi lạnh xuyên qua cửa sổ hành lang, xuôi ngược vào trong. Lâm Cẩn bị thổi lạnh, thân thể vô thức lung lay một chút.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lam dài tới đầu gối, trông hơi mong manh trong màn đêm.
“Còn định nói chuyện bao lâu nữa?” Sắc mặt Lục Tự bất ngờ tối lại, khoé miệng mím chặt chậm rãi mở ra: “Em vừa mới cởi vớ, bên ngoài gió lớn, bị lạnh đó.”
Khi anh nói những lời này, anh còn cúi đầu chơi bật lửa “tách tách”, âm thanh chậm rãi xoay chuyển khắp hàng hiên.
Mặt Lâm Cẩn đỏ lên, trái tim hốt hoảng đập loạn.
“Mộc Mộc!”
Giản Khê không đứng nổi nữa, anh ấy bắt lấy cánh tay Lâm Cẩn, giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy.
Lâm Cẩn cảm thấy trong đầu như nổ tung, quả nhiên tên đàn ông này là sói ác. Cô mấp máy môi, muốn giải thích với Giản Khê.
“Cạch—”
Lục Tự lập tức thổi tắt bật lửa, gương mặt tuấn tú toả ra vẻ tàn nhẫn trong bóng đêm.
Anh không vui nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tay trái bị Giản Khê lôi kéo của Lâm Cẩn.
Động tác này khiến ngực anh nghẹn tức, anh nhìn mà thấy khó chịu vô cùng.
Sắc mặt Lục Tự lạnh lùng, anh tiến lên một bước, kéo Lâm Cẩn về bên cạnh không chút do dự, sau đó “rầm” một tiếng, cửa nhà bất ngờ bị anh đóng lại.
Tay của người phụ nữ giống đám mây trên nhành bông, bóng loáng mềm mại, khiến người ta rung động.
Lục Tự nắm lấy rồi lại không nỡ buông ra.
“Anh làm gì đấy?” Lâm Cẩn bất ngờ hất tay anh ra, đôi mắt lạnh lùng liếc anh giống như muốn đục thủng một lỗ trên người anh.
Ngực Lâm Cẩn phập phồng kịch liệt, tiếng gõ cửa lại không ngừng vang lên. Cô bực bội đảo mắt đi, bối rối chạy đi mở cửa để giải thích với Giản Khê.
Lục Tự không biết cô nói gì với người đàn ông đó, thế giới của anh đã yên tĩnh trở lại.
Tiếng bước chân bước trên cầu thang rời đi của người đàn ông vừa thong thả vừa nặng nề.
Lâm Cẩn thở hồng hộc khép cửa lại, xoay người, đôi mắt đảo qua Lục Tự.
Tên trai lạ này lại tỏ ra như không liên quan gì tới mình, thái độ cao ngạo, chỉ nghiêng người đối mặt với cô, khoé miệng khẽ cong lên, dường như đang rất vui khi người ta khó chịu.
“Anh rời đi ngay cho tôi!” Tai cô đỏ lên, kích động đến mức thân thể cũng run rẩy lên.
Lục Tự liếc cô, trong mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, dưới ánh đèn dây tóc mờ ảo, anh như đang quan sát một con mồi ngon miệng.
“Anh định làm gì?”
Lâm Cẩn bị anh nhìn mà sợ, giọng cô run rẩy.
“Chẳng phải tôi là con mèo hoang em nhặt về sao?”
Trong lúc Lục Tự nói chuyện, anh còn thô bạo đưa tay đè Lâm Cẩn lên tường, dáng người cao gầy vững chãi nhìn cô từ trên cao, đè ép lấy cô.
Cô cuộn tròn một chỗ, không còn chỗ trốn.
Lục Tự cúi đầu, nhìn đôi má đào của Lâm Cẩn, anh vuốt ve vành tai mềm mại của cô, khàn giọng hỏi: “Cứu tôi về, còn cởi vớ trước mặt tôi nữa. Sao đấy? Muốn quyến rũ tôi à?”
Lâm Cẩn nghiêng mặt, bắt đầu nhớ tới kết cục của ông Đông Quách trong sách giáo khoa.
“Tiếc quá, tôi không thích người béo.” Ngón tay thon dài của anh khẽ nâng cằm cô lên, xoay mặt cô hướng về phía mình.
Lâm Cẩn tức đến cắn môi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô béo chỗ nào?
Mặt hơi tròn xíu thôi mà!
“Nhưng sờ em thì mềm, có lẽ tôi vẫn phải chịu lỗ mà tạm chấp nhận một chút thôi.” Lục Tự duỗi tay vuốt ve mặt cô, chỉ sờ vài cái rồi bàn tay to không ngoan ngoãn đã lướt xuống tìm kiếm, sau đó bất ngờ vòng qua eo cô.
Lâm Cẩn quay đầu đi, nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn không cút nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
“Đến khi cớm tới thì tôi đã ăn em không còn mảnh xương rồi.” Anh đặt tay bên hông cô, dùng sức hơn, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô: “Cả người em mềm như vậy, tôi nên bắt đầu ăn từ chỗ nào đây nhỉ?”
Mũi Lâm Cẩn chua xót, hốc mắt ngập nước ấm, nước mắt chảy qua khoé mắt, nhỏ lên môi giống như một quả cherry đỏ ngâm nước.
Lúc đầu Lục Tự chỉ muốn doạ cô thôi, mà bây giờ con thú trong cơ thể lại rục rịch, liều mạng xúi giục anh phá huỷ quả cherry trước mặt.
Phá huỷ cô, để cô chảy nước sốt đỏ bừng mê người, sau đó liếʍ sạch dòng nước thơm ngon này.
Sự chống cự của anh bị con thú nhỏ đánh bại rồi…
Lục Tự cụp mắt, đặt một nụ hôn triền miên lên môi cô.
Lâm Cẩn trợn mắt, quên mất cả thở trong chốc lát.
Cô thấy đầu mình ê ẩm, người cũng mềm nhũn, cơ thể không khỏi ngã nhào vào lồng ngực người đàn ông.
Nụ hôn từ cánh môi nóng bỏng của anh làm tim cô đập loạn, đầu lưỡi linh hoạt như lưỡi rắn, khuấy động ý thức của cô đến vỡ vụn.
Người đàn ông này… thật sự muốn ăn cô như ăn hoành thánh luôn…