Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)
Chương 7

Lâm Cẩn lầm bầm trách móc một tiếng rồi xoay người kéo ghế ngồi ăn.
Nhưng đúng lúc này, cô bất ngờ vì đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Lâm Cẩn rất ghét đám xã hội đen ở bến Thượng Hải. Ghét hơn nữa là đôi mắt như muốn sờ soạng từ trên xuống dưới khi bọn chúng nhìn người ta.
Trong ánh mắt đó chứa du͙© vọиɠ, sắc tình, trào phúng, tự ti, tàn nhẫn…
Bất ngờ là ánh mắt người đàn ông này nhìn cô lại rất sạch sẽ, giống như nước cất pha bột penicillin, trong trẻo, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Lâm Cẩn và anh nhìn nhau, trong lòng thấy hơi thất vọng… là mắt đào hoa thật…
Cô còn tưởng tượng được lúc người đàn ông cười rộ lên, đôi mắt sẽ giống trăng khuyết, mông lung làm phụ nữ say như điếu đổ rồi.
“Đàn ông mắt đào hoa bạc tình nhất, không đáng tin.” Giọng nói của người Ninh Ba gõ chiêng cứ quanh quẩn trong tai cô.
Gương mặt Lâm Cẩn lộ ra hai lúm đồng tiền. Cô muốn cười nhưng nụ cười lại cứng đờ bên môi, đầu óc như bị tia sét mùa hè xẹt qua, mênh mang trống rỗng, chỉ còn lại một làn khói nhẹ.
Anh ta tỉnh từ lúc nào?
Anh ta thấy cảnh mình cởi vớ rồi sao?
Trái tim Lâm Cẩn đập loạn xạ, gương mặt nhỏ tròn vo bối rối đỏ bừng lên, bàn tay đặt hai bên sườn khẽ run lên.
Gương mặt đeo kính tơ vàng của cha chậm rãi hiện lên trước mặt cô. Cô nghĩ nếu cha còn sống thì cô sẽ bị đánh chết mất.
Bầu không khí trong phòng như bị trộn thêm keo hồ, vừa nhão vừa dính, ướt át, khiến hai người im ru, âm thầm quan sát nhau.
Người đàn ông nghiêng mặt đi, đập vào mắt là tạp chí “Lả lướt” mà kỳ nào Lâm Cẩn cũng phải mua, tiêu đề bốn chữ “Chủ nghĩa không gả” phía trên vừa mơ hồ vừa rõ ràng.
Anh khó khăn ngồi dậy, cả người lại bị trói thành cái bánh chưng, không thể động đậy chút nào.
Anh nhíu mày, lạnh mặt kéo băng vải trắng trên người xuống, hết lớp này đến lớp khác, trùng trùng điệp điệp.
“Vết thương của anh chưa khỏi đâu.” Lâm Cẩn bất ngờ hoàn hồn, nhanh chân chạy lại, đè anh nằm xuống giường.
Cứ lộn xộn như vậy thì sẽ va trúng vết thương mất.
Lục Tự nhìn cô gái mặt béo tròn trước mặt mình, vẻ mặt khó chịu, trong đôi mắt đen còn lướt qua vẻ dữ dằn.
Lâm Cẩn lười quan tâm đến thái độ kỳ quái của anh.
Cô kéo ghế dựa qua, ngồi ở mép giường, tay cầm chén hoành thánh nhỏ kia.
Cô múc một muỗng hoành thánh, phồng má thổi phù phù, sau đó mới đưa đến bên miệng Lục Tự.
Lục Tự quay mặt đi.
Anh không muốn ăn, càng không muốn đối mặt với người phụ nữ này.
Anh cứ cảm thấy ánh mắt của cô rất kỳ lạ, giống như trong đó có đôi tay đè chặt anh xuống, khiến anh khó chịu hơn việc bị người ta đánh nữa.
“Anh ăn hoành thánh xong thì tôi sẽ tháo băng để anh đi.”
Lâm Cẩn trợn mắt, cảm thấy mình chẳng khác gì ông Đông Quách* trong sách giáo khoa Ngữ Văn cả…
*tương truyền ông Đông Quách vì cứu một con sói mà phải qua mặt Triệu Giản Tử, sau đó con sói lại muốn ăn thịt ông, “ông Đông Quách” được ví như người bị “qua cầu rút ván” vậy đó
Trăm đắng ngàn cay cứu một con sói ác, kết quả bị lấy oán trả ơn.
Lục Tự cụp mắt, ngoan ngoãn xoay mặt lại.
Lâm Cẩn cười cười, tranh thủ nhét hoành thánh còn nóng phỏng lưỡi vào miệng anh.
Lục Tự yếu ớt nhai nuốt, đây là lần đầu tiên anh ăn hoành thánh ít nhân như vậy.
Lớp vỏ hoành thánh hơi mỏng, trong suốt, có thể nhìn thấy thịt băm ửng hồng được bao bên trong, từng miếng hoành thánh tròn trịa nổi lên chén giống như cá vàng xoè đuôi.
“Ngon không?” Lâm Cẩn thấy bây giờ người đàn ông này rất nghe lời, cô đút một miếng, anh ăn một miếng, hoàn toàn không còn hung dữ như lúc nãy nữa.
Cô rất vừa lòng với anh của bây giờ.
Lục Tự bị câu hỏi bất ngờ của Lâm Cẩn làm khó.
Ngon không à?
Đã rất nhiều năm không ai hỏi anh câu này rồi.
Cái mạng của loại như anh cũng chả ai thèm quan tâm, làm gì có ai lại hỏi anh thấy đồ ăn ngon không được?
Một ngọn lửa không tên cháy phừng lên trong ngực Lục Tự, anh cảm thấy người phụ nữ này rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên lại hỏi câu hỏi nhạt nhẽo này.
Bên ngoài cửa kính, bóng cây đong đưa, cách đó không xa có người bấm còi xe inh ỏi.
Lục Tự cúi đầu, không trả lời.
Lâm Cẩn đặt chén rỗng sang một bên, cúi người, động tác nhẹ nhàng tháo băng vải cho người đàn ông.
Trên người cô toả ra mùi nước thuốc nồng nặc, len lỏi vào xoang mũi của Lục Tự lại khiến anh thấy mát lạnh, thơm.
Lục Tự xấu hổ, người phụ nữ này ở gần anh quá, hơi thở đều đều, hơi ấm cơ thể cứ phả lên da anh.
Anh cứng đờ người, siết chặt hai tay theo bản năng, cảm giác này còn khó chịu hơn việc thọc cho anh hai nhát dao nữa.
Bỗng dưng, tiếng bước lên cầu thang kẽo kẹt bên ngoài cửa đang ngày càng đến gần.
“Áo sơ mi cũ của anh bị dơ rồi, thay cái này đi.” Lâm Cẩn lấy một chiếc áo sơ mi xanh đậm ra khỏi túi giấy mua từ bách hoá Vĩnh An, đưa cho anh.
Lục Tự nhìn Lâm Cẩn, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Vậy là… người phụ nữ này cứu anh, cho anh ăn, còn mua áo sơ mi mới cho anh nữa sao?
“Mộc Mộc…”
Trong lúc Lục Tự ngơ ngác, tiếng đập cửa đùng đùng vang lên, cùng với đó là tiếng gọi của đàn ông.
Gương mặt tròn của Lâm Cẩn lập tức trắng bệch, cô nói với Lục Tự: “Anh ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, đừng có ra ngoài đấy.”
Sau đó cô bỏ lại một mình anh trong phòng.
Lục Tự đứng dậy, nghe bên ngoài có tiếng một nam một nữ đang nói chuyện. Anh loáng thoáng nghe người phụ nữ cản người đàn ông lại, không cho người đó tiến vào, lý do là cô nhặt được một con mèo hoang sợ người lạ.
Lục Tự liếʍ khoé miệng, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn.
Hay lắm, anh đã trở thành một con mèo hoang trong miệng cô rồi.
