Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 6

Trước Sau

break
Lâm Cẩn tự véo má, xác định không phải mơ mới phồng má rời khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt chạy về hiệu thuốc, tránh cho việc đồng nghiệp ca sáng thấy trong tiệm trống lốc không có cái bóng nào.
Ánh bình minh đỏ như son nhô lên ở chân trời, tiếng chuông “đinh đinh đinh” của toà nhà hải quan Westminster vang vọng khắp cả tô giới.
Khi Lâm Cẩn đi ngang qua cầu Ngoại Bạch Độ, cảm thấy bến Thượng Hải lập tức náo nhiệt lên, kẻ lừa đảo, ăn xin, ăn trộm, băng lừa đảo đều bị tiếng chuông hùng hồn này đánh thức.
Những cái xác không hồn lại bắt đầu một ngày mới.
Cô chạy chậm đến đường Tứ Mã, vội vàng đẩy cửa hiệu thuốc ra thì đã thấy ŧıểυ Phương ngồi ngay ngắn ở đó, lưng thẳng tắp, đang nghiêm túc viết báo cáo tiêu thụ.
Tuy ŧıểυ Phương mặc áo blouse trắng nhưng lại không thể che giấu được vẻ quyến rũ, lông mày như dãy núi xa, mắt trong như nước, sát thủ con nhà giàu đúng nghĩa.
“Mộc Mộc, cậu lại lén chuồn đi ăn màn thầu hấp trong lồng rồi, đúng không?” ŧıểυ Phương thấy Lâm Cẩn đến, khẽ buông bút máy xuống, khoé môi hơi cong lên, trên môi đang son mã màu mới của thương hiệu Tam Hoa.
Lâm Cẩn không phủ nhận, chỉ vuốt ngực, thở hổn hển mấy hơi: “Biết cậu tới sớm như vậy thì mình đã không nóng lỏng chạy hối hả về rồi.”
“Mình không yên tâm về cậu mà.” ŧıểυ Phương cười, cô ấy xoay bút, chậm rãi nói: “Hôm qua mình đi xem phim với bạn gái, thấy rất nhiều người của Phòng Tuần bộ và Cục Cảnh sát trên đường, nói là có băng đảng gây chuyện, nên mới dậy sớm chạy tới hiệu thuốc xem thử ấy mà.”
Nói tới đây, ŧıểυ Phương lập tức dừng hành động đang làm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn gò má hơi tái nhợt của Lâm Cẩn, hỏi han: “Đêm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được?” Lâm Cẩn không dám nhìn thẳng ŧıểυ Phương, vội cúi đầu xuống.
Cô cầm bút ký tên vội vào sổ nhân viên, vứt lại một câu: “Đi đây, bye!”
Nhìn bóng lưng Lâm Cẩn vừa đi xa, hàng chân mày mảnh của ŧıểυ Phương nhíu lại, cứ thấy hôm nay cô lạ lạ chỗ nào đó.
Khi Lâm Cẩn xách túi giấy của công ty bách hoá Vĩnh An về nhà, người đàn ông vẫn ngủ yên ở đó, tư thế ngủ giống như đúc lúc cô ra khỏi nhà, có điều gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng lên.
Trong lòng cô căng thẳng, duỗi tay kiểm tra trán người đàn ông, ra là sốt rồi.
Ngủ không mặc áo nên sốt à? Sức khoẻ kém dữ vậy?
Tuy Lâm Cẩn than vãn nhưng tay vẫn mò thuốc hạ sốt hồi trước em trai xài dư. Sau khi tìm thấy thì cẩn thận đút cho người đàn ông uống mấy ngụm.
Sau đó chạy xuống lầu đổ một thau nước lạnh, thấm ướt chiếc khăn bên người mình, đặt lên trán anh để hạ sốt.
Dường như cảm giác mát lạnh làm người đàn ông có phản ứng, trong miệng anh không ngừng kêu “nóng”...
“Đồ phiền phức!” Lâm Cẩn lầu bầu, duỗi tay lấy cây quạt cọ, trông chừng bên cạnh anh, quạt cái được cái không, mỗi nửa tiếng sẽ đứng lên thay khăn lạnh cho anh.
Cô cứ trông chừng như vậy đến khi mặt trời lặn, cơn sốt của người đàn ông mới hoàn toàn biến mất, cũng không còn nói mớ nữa. Trái tim treo lủng lẳng của Lâm Cẩn mới quay về lồng ngực.
Lúc này, hương thức ăn mê người trong hẻm cũng không khiến cô dao động, mắt còn không chớp, mọi sự tập trung đều đặt hết lên người người đàn ông.
Đến khi màn đêm buông xuống, trăng bạc treo cao, dưới lầu truyền đến tiếng rao gõ mõ của người bán hoành thánh rong.
Lúc này Lâm Cẩn mới nhận ra cô đã không ăn cơm cả một ngày rồi, dạ dày đã trống rỗng không còn gì, đang vô cùng khó chịu.
Chủ quán mặc áo vải xanh chờ dưới lầu, giọng nói khàn khàn có vẻ vô cùng nặng nề trong đêm hè.
“Cô ơi, hoành thánh của cô xong rồi, có thể câu giỏ tre xuống…”
Trán Lâm Cẩn đổ đầy mồ hôi nóng, cô ngẩng đầu thét khẽ xuống cửa sổ: “Đợi một lát.”
Sau đó vẫn tiếp tục lục đồ…
Lạ quá, sao dây mảnh buộc giỏ tre mất tiêu rồi nhỉ?
Mẹ mới đi có mấy ngày, cô đã quậy tung cả căn nhà lên, bây giờ còn tìm không ra một sợi dây nữa rồi.
Lâm Cẩn dậm chân, cắn răng khom lưng, cởi chiếc vớ lụa trong suốt cao tới đùi ra.
Căn phòng chật chội càng trở nên mập mờ hơn bởi động tác của cô. Nhưng cô không để ý lắm, dù sao tên trai lạ kia vẫn chưa tỉnh mà.
Đôi chân của Lâm Cẩn thật sự rất đẹp, thon dài thẳng tắp, căng bóng giống như kem tươi trong bánh kem, thơm ngọt mềm mại, vừa cho vào miệng là tan ra ngay.
Cô như trả thù sợi dây thừng không cánh mà bay kia, động tác cởi vớ chân còn pha lẫn một chút giận dỗi.
Không lâu sau, bắp đùi ngọc đã bị lột sạch, chiếc vớ trong suốt ám nhiệt độ cơ thể được cô buộc chặt trên giỏ, cẩn thận đưa xuống cửa sổ.
Chủ quán đợi một lúc lâu, vội duỗi tay kéo giỏ tre xuống, lấy tiền ra rồi đặt chén hoành thánh vào trong.
Ông ấy xoay người quay về gánh hoành thánh, tiện tay bỏ thêm than vào bếp lò, ngọn lửa chập chờn bất ngờ phừng lên, đỏ rực rọi sáng non nửa khuôn mặt.
Lâm Cẩn chậm rãi kéo giỏ tre lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào miệng chén bị vỡ, có một vết nứt trên mép. Cô đặt chén hoành thánh qua một bên.
Trong cái chén màu lam, lớp vỏ hoành thánh mọng nước trong suốt, bao lấy miếng nhân màu hồng nhạt, hành xắt lát xanh biếc hoà cùng làn khói trắng, hương thức ăn lan toả khắp căn phòng.
“Haizzz, không cho dầu vừng hả?”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc