Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 5

Trước Sau

break
Lâm Cẩn sờ gò má ửng đỏ của mình, cắn môi suy tư một hồi lâu, vẫn không thể ra quyết định được.
Cô giơ tay che bớt ánh đèn chói mắt, cả cơ thể cũng chìm trong bóng tối nặng nề.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính giống như mặt hồ, chiếu lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, khoé mắt và lông mày của anh thấm đẫm ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Cẩn nhìn anh, cảm thấy làn da bị ánh trăng dày vò của anh giống như lớp màng sữa khi mẹ lấy nồi nhôm nấu sữa lúc còn nhỏ.
Chỉ cần chạm nhẹ vào một cái thì sẽ bất ngờ làm rách váng sữa kia.
Lâm Cẩn cười khẩy, muốn đưa tay chọc thử, xem có dễ rách giống màng sữa không.
Cô chọc một hồi rồi nhìn thêm một hồi nữa mới thấy thoả mãn xoay người sang chỗ khác, manh phích nước tráng men lại. Tiếng nước lay động, vài sợi khói trắng lượn lờ trong bóng đêm, đoá sen e ấp sắp nở dưới đáy chậu rửa mặt càng thêm rực rỡ hơn trong làn hơi mờ ảo.
Lâm Cẩn bóp khăn lông trong nước, lặp đi lặp lại mấy lần rồi mới vắt khô.
Khi cha Lâm còn sống, ông rất để ý đến khoảng cách nam nữ, cũng đưa cô đi học ở trường Nữ sinh Trung - Tây. Sau này cha mất, Lâm Cẩn mới đến Học viện Công nghệ Lester học ngành Dược.
Trong lớp có cả nam lẫn nữ, đều mang tư tưởng mới, bởi vậy cô cũng thường kết bạn đi chơi với bạn học nam. Nhưng bây giờ bắt cô cởi quần áo của người đàn ông xa lạ thì đúng là lần đầu tiên.
Lâm Cẩn hít sâu mấy hơi mới chậm rãi ngồi xuống mép giường, chấm chấm khăn ấm trên tay, lau sạch máu và bụi bẩn trên mặt người đàn ông.
Lông mi của người đàn ông run rẩy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, đường cong dưới cằm mượt mà. Không giống mặt của con trai Trung Quốc mà giống bức điêu khắc Hy Lạp trong vườn hoa của trường Nữ sinh Trung - Tây hơn.
Không biết là dáng mắt gì nhỉ?
Lâm Cẩn đột nhiên hy vọng dáng mắt gì cũng được, chỉ cần không phải mắt đào hoa thôi. Cô nhớ thấy bói người Ninh Ba gõ chiêng xem bói ở đầu ngõ từng nói đàn ông mắt đào hoa bạc tình, không đáng tin.
Có điều dù bạc tình thì sao? Có liên quan gì tới cô? Mẹ cô cũng sẽ không cho phép cô qua lại với xã hội đen.
Lâm Cẩn đỡ người đàn ông dậy, để lưng anh dựa lên người mình, dang hai tay ra, cởi chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu của anh.
Vết thương của người đàn ông không nặng, chỉ có vài vết dao thôi, xem ra máu trên quần áo là của người khác. Lâm Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy trong lòng mình như có gì đó đang lặng lẽ rơi xuống.
Cô lại vắt khăn ấm lần nữa, cẩn thận lau người cho anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông ở trần, nói đúng hơn là lần đầu thấy đàn ông trẻ tuổi cởi trần.
Trước kia cô từng học thêm môn giải phẫu ở Đại học y Aurora nhưng là học với một cái xác nam già đã xuống sắc.
Hoàn toàn không bằng cơ thể tươi trẻ trước mắt, cơ bụng nhô lên còn phập phồng theo hô hấp của người đàn ông. Nơi khăn lông đi qua, làn da màu đồng thay sẽ ánh nước, giống như con mèo liếʍ một miếng socola nhân rượu vậy.
Lâm Cẩn cụp mắt, lấy nước thuốc và băng gạc băng bó vết thương cho người đàn ông, động tác còn dịu dàng hơn cả ánh trăng ngoài cửa.
Mọi thứ đã ổn thoả, cô mới đắp tấm chăn ở mép giường lên cho anh, dự định ngày mai sẽ đến công ty Vĩnh An mua một chiếc sơ mi nam.
Có lẽ do mất tập trung mà lúc vén chăn cho anh, bàn tay trái mềm mại nhỏ nhắn của cô vô tình chạm vào đũng quần của người đàn ông, cảm giác cứng như sắt thoáng qua làm gương mặt của Lâm Cẩn nóng bừng lên, thiêu đốt đến bên tai.
Bụng cá lấp ló ở phía Đông, ánh rạng đông và sương sớm bắt đầu đan vào nhau trên bầu trời thành thị.
Lâm Cẩn tựa lên bàn sách ngủ cả đêm, lúc tỉnh lại thì vặn cổ, cảm thấy eo lưng đau đến chết đi sống lại. Não bộ vẫn còn hỗn loạn, đến khi lấy lại tinh thần muốn đứng dậy thì bất ngờ thấy trên giường có vật thể lạ.
Suy nghĩ cả buổi trời, cô mới nhớ tối qua mình đưa một tên trai lạ về nhà.
Mọi chuyện đáng sợ cứ như trong mơ vậy, sao cô lại đưa một tên xã hội đen về nhà chứ?
Xem ra màn đêm đúng là yêu tinh, lại còn dụ dỗ cô gây ra chuyện chấn động như vậy.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc