Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 4

Trước Sau

break
Trong hiệu thuốc, quạt thổi mạnh, Lâm Cẩn nhai kẹo cao su, ghé lên quầy thuốc cặm cụi viết báo cáo, viết được một hồi thì bút máy bị tắc mực.
“Đồ đểu!” Cô lẩm bẩm một câu, tiện tay kéo ngăn kéo bên cạnh ra, ném cây bút vào.
Trong thoáng chốc, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi cô. Cô ngẩn người, sau đó mới nhận ra đây là mùi hoa bạch lan.
Mấy ngày trước, cô gặp được một bà cụ bán hoa bạch lan trên cầu Ngoại Bạch Độ, mới thuận tay mua một đoá cài lên áo. Ai ngờ vừa đến hiệu thuốc đã bị quản lý đen mặt mắng một trận: “Ở đây là nhà thuốc Tây chính gốc, chỉ được xuất hiện mùi thuốc.”
Làm Lâm Cẩn sợ tới mức vứt đoá hoa bạch lan vào ngăn kéo, vừa sợ vừa nghe quản lý lạnh mặt trách: “Tưởng chỗ này là cửa hàng giấy thuốc thứ gì cũng bán à.”
Lâm Cẩn cầm đoá bạch lan lên, đôi mắt hạnh sững sờ nhìn nó, thấy cánh hoa đã héo vàng, chỉ còn mùi hương thoang thoảng như nhắc nhở nó vẫn còn sống.
“Xoảng—”
Bên kho thuốc bỗng phát ra tiếng động cực kỳ lớn, giống như cửa kính bị đập nát.
Trái tim Lâm Cẩn nhảy lên cổ họng…
Mèo hoang? Chó hoang? Ăn trộm? Hay là cướp?
Vô số suy nghĩ xuất hiện trong cô, cô buông đoá hoa bạch lan trong tay ra, liều mạng đi đến kho hàng. Hít sâu vài hơi rồi cẩn thận đẩy cửa gỗ ra, véo vào lòng bàn tay rồi nhìn dáo dác.
Chỉ thấy trong căn phòng đen đặc là mảnh vỡ thuỷ tinh rơi đầy đất, nhờ vào ánh sáng lờ mờ mà trông thấy một người đàn ông đang nằm ở đằng kia, áo sơ mi trắng thấm đẫm máu tươi, giống như bức tranh thuỷ mặc treo trong nhà, có điều màu sắc thì không giống lắm.
Lâm Cẩn đang do dự xem có nên đi lại hay không thì nghe thấy từ bên quán ăn truyền đến tiếng bước chân lạo xạo. Cô lập tức rời khỏi kho hàng, khoá cửa lại theo thói quen rồi quay về.
Mười mấy tên xã hội đen ùa vào hiệu thuốc, tên cầm đầu có vết sẹo do dao gây ra trên má trái, gã hơi híp mắt, hỏi Lâm Cẩn: “Có thấy một thằng người đầy máu chạy vào không?”
Lúm đồng tiền trên má Lâm Cẩn hõm sâu vào, cười hỏi lại: “Chỗ của chúng tôi được Hứa tam gia che chở, ai mà dám vào?”
“Mặt tiền của chỗ này lớn vậy à?” Tên mặt sẹo nhìn hiệu thuốc một lượt, chau mày.
Đầu ngón tay của Lâm Cẩn bấm sâu vào lòng bàn tay, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa bình tĩnh: “Còn có một kho hàng nhỏ để thuốc đông lạnh nữa.”
Tên mặt sẹo móc một con dao găm sáng bóng ra từ trong người, không nói hai lời đã kề lên cổ cô: “Dẫn tao đi coi.”
Ánh sáng từ đèn dây tóc của hiệu thuốc vàng mờ làm nổi bật gương mặt trắng bệch của Lâm Cẩn, quỷ dị không thể diễn tả thành lời.
Độ cong khoé môi cô đột nhiên rũ xuống, trợn mắt liếc tên mặt sẹo một cái, sau đó nghiêng người, nhẹ nhàng tránh khỏi con dao găm của gã, thấp người xuống lục lọi chìa khoá trong ngăn kéo.
Tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chìa khoá bằng bạc ở trong góc.
Cô đưa gã mặt sẹo đi đến kho hàng. Đây là một cái kho nhỏ đã bị bỏ hoang, khắp nơi tràn ngập mùi nước thuốc sặc mũi, trên kệ để đầy dược phẩm loại bét bán không xong.
Lâm Cẩn mở điện lên, gã mặt sẹo đi vào theo chùm sáng, kiểm tra một vòng, thấy đúng là chẳng thu hoạch được gì nên mới vội vã đưa đám đàn em ra khỏi hiệu thuốc tây Đức.
Cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi của chúng, lòng bàn tay luôn siết chặt mới chậm rãi buông ra. Lúc này, lòng bàn tay trắng như tuyết đã phủ đầy vết móng tay, tóc mái trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt, ướt át dính lên trán.
Lâm Cẩn bình tĩnh lại, chạy đến kho hàng khác, lấy chìa khoá trong người ra mở cửa.
Cô không bật đèn, nhờ vào ánh trăng, cô thấy người đàn ông vẫn nằm ở đằng kia, có điều môi đã tái hơn. Lâm Cẩn đi đến bên cạnh anh, thầm nghĩ có khi nào người này chết rồi không?
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu thấy sợ, duỗi tay kiểm tra xem anh còn thở không. May quá, hơi thở ấm áp của người đàn ông yếu ớt vẫn thổi lên ngón trỏ của cô, làm cô ngứa ngáy.
Lâm Cẩn suy nghĩ một hồi, vẫn nên đưa anh rời khỏi đây thôi, tránh cho đám xã hội đen kia không tìm được người sẽ vòng lại.
Cô nâng anh dậy, tuy người đàn ông này cao hơn cô một cái đầu như lại nhẹ đến khó tin.
“Xem ra đánh nhau cả ngày có thể khiến dáng người ốm lại nhỉ.” Lâm Cẩn nhìn xuống thân hình của mình, thấy ghen tị.
Ra khỏi hiệu thuốc, hơi nóng ập đến, hầm đến mức lục phủ ngũ tạng nóng bừng lên. Đêm mùa hè ở Thượng hải giống như đặt lên bếp đun, hấp suốt 24 giờ, thật sự không cho người ta cơ hội thở.
Cô đỡ người đàn ông đến chiếc xe kéo bên đường, tay phải đưa hai tờ tiền giấy qua. Phu xe không hỏi gì, chỉ đứng lên, giật chiếc khăn lông trắng trên vai xuống rồi phủi bụi vài cái trên ghế xe.
Đám lâu la của mấy băng đảng chém tới chém lui vì địa bàn tới khi chết sạch. Đại ca của bọn chúng thì cười ha ha ngồi ở Bách Lạc Môn, tay trái ôm ngôi sao, tay phải hút xì gà, dĩ hoà vi quý hoà giải với nhau.
Chỉ khổ đám tay chân ở dưới đáy, mỗi sáng sớm, trên sông Hoàng Phố đều có mấy cái xác chết trôi, người dân ở bến Thượng Hải đã quá quen rồi.
Lâm Cẩn đỡ người đàn ông lên xe kéo.
Phu xe hô lên một tiếng, cất bước chạy đi. Thân thể người đàn ông không ngừng xóc nảy theo thân xe, Lâm Cẩn bĩu môi, kéo nửa người trên của anh qua, ấn vững trong ngực mình.
Kiến trúc hai bên đường lùi về sau, khi chạy qua Bách Lạc Môn, bên trong đó ngợp trong tiếng ca vàng son, đang chuẩn bị đến đoạn cao trào.
Cô gái Nga trắng mơ màng, uống say mèm, đang ngã ngồi giữa đường, người đàn ông mặc vest đen kéo cô ấy dậy, ép vào lồng ngực hôn một trận.
Mỗi lần Lâm Cẩn nhìn phụ nữ Nga thì cứ không kìm được mà nhìn thêm vài lần, thật sự quá đẹp, vừa cao vừa gầy, da lại còn trắng. Nghe nói những người phụ nữ Nga này trước kia thuộc tầng lớp quý tộc ở Nga, ngày nào cũng cưỡi ngựa xem kịch, không thì cũng nhảy ba lê, bởi vậy vòng eo mới thon như thế.
Tuy mẹ nói mấy người này đều là gái điếm nhưng Lâm Cẩn vẫn thấy họ đẹp. Không biết phụ nữ Nga nào cũng đẹp như vậy hay chỉ có phụ nữ quý tộc mới đầy hào quang, xinh đẹp thu hút như thế.
Lâm Cẩn thu ánh nhìn đầy tò mò của mình lại, cúi đầu nhìn người đàn ông trong lồng ngực mình, gió đêm thổi bay mái tóc ngắn của anh, trông không còn đầy hơi thở chết chóc như khi nãy nữa.
Ánh sáng đèn neon chiếu lên lông mi dài của anh, giống như quả cherry trang trí trên bánh kem, khẽ run rẩy. Chỉ là không biết anh có dáng mắt nào, nếu là mắt đào hoa thì sẽ hơi giống ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng gần đây, chỉ là hơi gầy một chút.
Phu xe vội về nhà nên mới kéo xe chạy thật nhanh, chạy qua mấy chỗ cộm đá, người ngồi trên xe cũng lắc qua lắc lại, Lâm Cẩn nhíu mày, duỗi tay ôm người đàn ông trong lồng ngực chặt hơn.
Về đến nhà, Lâm Cẩn lục tìm đồ, sau đó hài lòng ôm một đống nước thuốc và băng gạc ngồi trước giường.
Người đàn ông rất cao lớn, nằm chật cả giường cô.
Lâm Cẩn hơi do dự, cô phải cởi bộ đồ rách nát trên người anh ra mới có thể băng bó vết thương cho anh được.
Nghĩ vậy, gương mặt trắng như sứ của Lâm Cẩn bắt đầu nóng đỏ lên, tay phải do dự một hồi, chỉ có thể vò góc váy, làm lớp vải thẳng thớm trở nên nhăn nhúm.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc