Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 3

Trước Sau

break
Trời đã chập tối, ánh chiều tà nhuộm vàng, nhẹ nhàng lan ra cuối chân trời, Lâm Cẩn dẫn Thời Chi đi đến một toà nhà cách đó không xa.
Nhà của Lâm Cẩn ở Vĩnh Thịnh, từng toà nhà thạch khố môn được xây lên thẳng hàng, vách tường màu xám đậm, khoá đầu thú bằng kim loại, trên cửa còn trang trí hoa văn Baroque dạng hoa núi xoắn ốc, tạo nên vẻ đẹp kết hợp văn hoá đầy quyến rũ.
Toà nhà này được cha Lâm mua hồi sinh thời, ngoài căn gia đình ở ra thì ba căn khác cũng thuộc sở hữu của nhà cô.
Đến khi cha Lâm mất, mẹ Lâm đã chia ba căn còn lại thành rất nhiều phòng cho người ta thuê, cũng nhờ khoản tiền cho thuê nhà này mà gia đình cô cũng khá dư dả.
Trong phòng bếp chung của toà nhà bay đầy tiêu đen, không biết là nhà ai đang nấu cơm tối. Chóp mũi của Lâm Cẩn khẽ nhúc nhích, cô bĩu môi, muốn nhờ mẹ nấu cá chình rưới dầu cho mình.
Lên lầu, Lâm Cẩn cắm chìa khoá vào ổ, mở cửa ra, căn phòng nhỏ đầy đủ nội thất xuất hiện trong mắt.
Lâm Cẩn đi vòng vòng, đưa tay sờ lên mặt bàn, thầm than Thượng Hải nhiều bụi, mới có một tuần mà đã như này rồi.
“Thuê trả trước ba tháng, cọc ba tháng, mỗi tháng năm đồng.” Lâm Cẩn nói.
Thời Chi ngoan ngoãn gật đầu, lấy một chiếc khăn đã bạc màu từ trong ngực ra, bên trong bọc một chiếc đồng hồ cơ và mấy tờ tiền giấy. Em ấy cẩn thận đếm 30 đồng rồi đưa cho Lâm Cẩn.
“Chị ơi, chiếc đồng hồ này là cha để lại cho mẹ em. Trước khi chết mẹ để lại cho em, kêu em đến Thượng Hải tìm cha, chị có biết đồng hồ này thường được bán ở đâu không, em định ngày mai đi hỏi thăm xem có thể tìm được tin tức nào về cha không.” Thời Chi vừa nói vừa đưa chiếc đồng hồ kia cho Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn cầm chiếc đồng hồ lên nhìn, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, chiếc đồng hồ này có trọng lượng khá nhẹ, kim đồng hồ lại không xoay, cô ngầm hiểu, có lẽ cha của cô bé này là kẻ lừa đảo, dùng một chiếc đồng hồ đểu để lừa người ta.
Cô vẫn đưa lại chiếc đồng hồ cho Thời Chi, lắc đầu nói: “Chị cũng không rõ lắm.”
Nhưng trong lòng lại chua xót, cô đếm năm đồng từ trong xấp tiền, trả số còn lại về: “Tiền thuê nhà trả theo tháng, không cần đặt cọc.”
Trong lúc Thời Chi còn đang ngơ ngác, Lâm Cẩn bước chân lên cầu thang, chậm rãi đi xuống lầu.
Bến Thượng Hải vào đêm rực rỡ lung linh, Grand World treo biển quảng cáo sản phẩm mới ra của công ty thuốc lá, cô gái mặt trái xoan má đào chống eo, tay cầm mấy đoá hoa nguyệt quới màu mây trời.
Nơi Lâm Cẩn làm việc là một hiệu thuốc Đức ở đường Tứ Mã.
Khi cô đẩy cửa kính ra, dược sĩ đang nói chuyện với một người đàn ông ngoại quốc mũi cao mắt sâu. Trong tay người đàn ông là tài liệu màu trắng, rõ ràng là tới chào mời thuốc mới.
Nhân viên của hiệu thuốc đã quá quen với việc này rồi, cũng không dễ dãi vì bọn họ là người nước ngoài. Dù sao đây cũng là bến Thượng Hải, ngày nào cũng có mấy kẻ lừa đảo từ Đông sang Tây, người nước ngoài cũng không hiếm hoi gì ở đây.
Người nước ngoài thất bại, bất đắc dĩ nhún vai, khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Đồ ranh ma.”
Lúc này Lâm Cẩn đã thay áo blouse trắng đứng ở đó, vô tình nghe thấy lời than oán đó, cô không kìm được mà phì cười.
Dược sĩ thấy thế, vội đi đến trước quầy, vừa lắc đầu vừa thở dài: “Con gái à, hôm nay con đến trễ 15 phút, hại chú tan làm trễ. Chú còn bị thằng nhóc da trắng này làm mất thời gian nữa, chắc chắn về nhà sẽ bị nuốt sống mất thôi.”
Chú dược sĩ này là ông chồng bị vợ quản nghiêm, sợ vợ điển hình.
“Chú Gia đừng có giận mà, ăn miếng kẹo cao su hạ hoả đi.” Lâm Cẩn biết mình cãi không được, chỉ cười hì hì lấy viên kẹo cao su Mỹ từ trong túi áo ra.
Chú dược sĩ lấy viên kẹo, lột lớp vỏ giấy bạc ra, nhét cả viên vào miệng, mùi hương của bạc hà thay thế mùi thuốc não lòng: “Nhớ viết báo cáo tiêu thụ đó, ngày mai quản lý sẽ kiểm tra.”
Lâm Cẩn hối hận đến hói cả đầu, biết vậy đã không vì một chén đồ mát mà đồng ý đổi ca cho ŧıểυ Phương rồi, làm cô tự dưng ôm thêm một đống việc.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc