Đường Minthini Yin, cổng vào Grand World, ngựa xe như nước áo quần như nêm, trên tường còn dán quảng cáo kem đánh răng của người da đen.
Grand World được xây dựng rất độc đáo, khác hẳn với những công viên trò chơi khác, nối ba tòa kiến trúc cao bốn tầng lại với nhau, trong đó có mười hai cây trụ chống đỡ tòa tháp lục giác nhiều tầng, cao lên tận trời, cũng là biểu tượng lớn của tô giới Pháp.
Thêm nữa, giá vé Grand World chỉ cần hai hoà bạc là đã có thể vào, vui chơi cả một ngày, có thể nói cả Thượng Hải chỉ có mỗi chỗ này thôi.
Lâm Cẩn và Lục Tự tiến vào toà chính của Grand World đã có người bán hàng cầm hộp gỗ tiến lên chào hàng đồ ăn vặt, trong đó có nước chanh, thanh sô cô la, đậu ngũ vị hương, kem cuộn, kẹo mứt lê… rực rỡ đầy màu sắc, muốn gì có nấy.
Lục Tự khom người, nghiêm túc chọn mua đồ ăn vặt cho Lâm Cẩn, để em bé mập nhà anh lát nữa có thể vừa ăn vừa xem biểu diễn.
Cách đó không xa, “tiếp viên” trang điểm đậm mặc sườn xám đỏ dài đến đùi, tràn ngập hơi thở quyến rũ, vừa thấy Lục Tự thì lắc eo muốn lên lôi kéo.
Lâm Cẩn vội đi lên trước, chắn trước người người đàn ông, đôi mắt hạnh không vui mà trừng cô ta.
“Tiếp viên” thấy thế chỉ đành hừ lạnh một tiếng, cầm khăn tay xám mặt rời đi.
Bên trong Grand World chia ra mấy sân khấu nhỏ, gồm hát kể chuyện, kể chuyện chữ, diễn kịch hài và xiếc khỉ… sân khấu ngoài trời còn trang bị khinh khí cầu, thu hút đám trẻ xếp hàng dài ở đó.
Lâm Cẩn không hề chần chừ, kéo Lục Tự ùa vào căn phòng náo nhiệt nhất.
Trên sân khấu không quá lớn, nữ nghệ sĩ đang lắc hông nhảy múa.
Lâm Cẩn tập trung xem, thậm chí còn không kịp nháy mắt, cô biết lát nữa nghệ sĩ sẽ còn cởi áo ngoài, khoe ra bộ đồ cotton bó sát màu da, dáng người nở nang, vô cùng thu hút.
Du khách trong phòng, dù là nam hay nữ thì cũng duỗi cổ nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần chờ đợi thời khắc đó.
Lục Tự không có hứng với việc nhảy nhót, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Cẩn, xem cô có bị dòng người cuốn đi không.
“Lục Tự, anh nhắm mắt lại đi.” Lâm Cẩn biết tiết mục trên sân khấu sắp đến cao trào rồi.
Lục Tự liền vươn cánh tay, nắm chặt cái tay đầy thịt của Lâm Cẩn rồi mới nghe lời nhắm mắt lại.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Cẩn đỏ lên, giãy giụa: “Tôi bảo anh nhắm mắt, ai bảo anh nắm tay tôi đâu.”
“Sợ em bỏ tôi.” Lục Tự nắm chặt tay cô, giống như đang giữ chặt món báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Tay cô giống như cục bông, núng nính, làm anh muốn nắm mãi, không bao giờ buông tay.
“Vậy anh nhắm mắt lại chưa?” Lâm Cẩn thấy không thể thoát được, chỉ có thể giận dỗi hỏi.
Cô không muốn anh xem cô gái khác nhảy bạo như vậy đâu.
“Nhắm rồi, em sờ thử đi.”
Lâm Cẩn không nỡ dời mắt khỏi sân khấu, chỉ đưa tay lên, tìm kiếm bên cạnh, đầu tiên là sờ đến sống mũi cao thẳng của người đàn ông, dần lướt lên trên là đôi mắt đang nhắm chặt.
Ừm, cũng còn nghe lời đấy.
Vậy tạm thời cho anh nắm một lát rồi thôi đấy.
Ban đêm, hương hoa tử vi toả ra dày đặc như sương mù, vừa dính vừa ướt, từ từ lan toả trong không khí, những thanh cửa chớp của những ngôi nhà ven đường lộ ra từng chùm sáng màu hổ phách, mang đến cảm giác hoà thuận hạnh phúc.
Lục Tự đưa Lâm Cẩn về nhà, đứng ở đầu ngõ, không cho cô phản kháng mà kéo tay cô, cẩn thận hỏi: “Mang giày cao gót có mệt không?”
Thân hình anh cao lớn rắn chắc, đứng đó giống như cây tùng cây bách, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn cô chăm chú, trong đồng tử có ánh sáng mờ mờ, chứa đựng hình ảnh cô.
Lâm Cẩn cảm thấy người đàn ông này ở quá gần, gần đến độ có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh mùi thuốc lá bạc hà trên người anh.