Gió đêm thổi tới, kéo theo mái tóc dài của cô, làm vài sợi tóc bay lượn phấp phới trong gió.
Hơi thở nhàn nhạt của người đàn ông phả lên gương mặt Lâm Cẩn, ấm áp làm trái tim cô vừa ngứa vừa tê.
Cảm giác như… giây tiếp theo, anh sẽ hôn cô vậy.
Lâm Cẩn thẹn thùng cúi đầu xuống, xoay người, siết chặt tay, chạy về nhà nhanh như chớp.
Trong hẻm có người giúp việc xỏ dép lê, xách nồi đi ra mua dầu đậu hũ và bún nhuyễn để ăn khuya, thỉnh thoảng còn có một hai chiếc xe kéo đi ngang qua Lâm Cẩn, trên xe treo đèn, gõ lên thân xe lách cách vang lên cả con đường.
Rõ ràng đường về không xa, cô chạy về nhưng lại thấy thời gian trôi qua quá lâu.
Mang trái tim thiếu nữ non nớt nhiệt huyết, Lâm Cẩn cười ngây ngô bước qua giếng trời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.
“Làm phiền cô Lâm đợi một lát, ngài Giản muốn nói chuyện với cô.” Đầu dây bên kia là giọng nói đầy cung kính từ trợ lý của Giản Khê.
Lâm Cẩn thấp giọng đáp lại, thân thể bủn rủn dựa vào vách tường, tay phải vòng qua điện thoại, trái tim đập thình thịch cũng dần bình tĩnh trở lại.
Điện thoại được kết nối lần nữa, giọng nói của Giản Khê ấm áp cất lên: “Mộc Mộc, tuần sau là Thất Tịch, đến rạp phim Hoa Hồng xem “Giấc Mộng Đêm Hè” không?”
Cái tay cầm điện thoại của Lâm Cẩn hơi cứng đờ: “Chị có hẹn rồi.”
Câu trả lời này hiển nhiên đã nằm ngoài dự kiến của Giản Khê.
Khoé môi anh ấy hơi xệch xuống, đưa tài liệu trong tay cho trợ lý, kìm nén ý muốn chất vấn Lâm Cẩn, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Là buổi diễn tổng kết của đoàn kịch Myrtier, mấy chị không đi ủng hộ sao?”
“Không đi.” Lâm Cẩn kiên quyết nói: “Hồi trước còn ở trường đã xem nhiều lần lắm rồi.”
Giản Khê im lặng một hồi lâu: “Vậy thôi, vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Nói xong, anh ấy chỉ chờ tiếng ngắt máy truyền đến.
Mỗi lần gọi điện thoại, anh ấy luôn đợi cô cúp trước. Anh ấy cũng biết Mộc Mộc luôn luôn ngắt máy rất dứt khoát.
“Giản Khê, chị có chuyện muốn nói với em.” Lâm Cẩn vòng dây điện thoại trong tay.
Tuy cô chưa chính thức xác nhận mối quan hệ với Lục Tự nhưng trong lòng cô, tên trai lạ này đã rất quan trọng rồi.
Không biết vì sao, Giản Khê cảm thấy trái tim bỗng nhiên co rút lại, đau âm ỉ.
Anh ấy ấn ấn mi tâm, nói với giọng điệu như chạy trối chết: “Ngại quá, Mộc Mộc, bây giờ em có cuộc họp rồi.”
Nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường, anh ấy biết thứ sắp xuất hiện bên đầu dây bên kia sẽ không phải là thứ mình muốn nghe.
Lâm Cẩn lặng thinh, không nói gì nữa, tạm biệt rồi ngắt điện thoại.
Trong văn phòng, ánh đèn lộng lẫy, trên mặt bàn ngoài từng chồng tài liệu ra thì còn một chiếc hộp chữ nhật lụa thắt nơ bướm màu hồng nhạt.
Đó là quà Thất Tịch anh ấy chuẩn bị cho Lâm Cẩn.
Giản Khê buồn bã, khi nhận lại tài liệu từ trợ lý thì thấy trên mặt giấy như bị phủ một màng trắng, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn được gì hết.
Bầu trời mờ mịt giống như một tấm kính mờ u ám, những đám mây đen dày đặc phủ kín đường Tứ Mã, gió lớn cuốn theo đất cát, bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống cơn mưa rào.
Tranh thủ trời âm u không có khách, Lâm Cẩn và ŧıểυ Phương trốn bên cạnh quầy để giải trò chơi xếp hình cửu liên hoàn.
Đây là trò chơi cổ điển dùng để giết thời gian của các cô gái, có hơi nhàm chán nhưng cũng có phần thú vị.
Những chiếc vòng bạc nhỏ, mỗi lần chạm vào nhau lại phát ra âm thanh leng keng, vọng lại trong cửa hàng rộng lớn.
"“Mộng xuân” sắp chiếu vào ngày Thất Tịch rồi." Khuôn mặt ŧıểυ Phương đầy vẻ tò mò: "Bên ngoài đang đồn bộ phim này ban đầu không phải tên này, nữ chính cũng không phải là Marilyn Monroe của Bách Lạc Môn, mà do cô ta đã dùng chiêu trò bỉ ổi để cướp vai từ tay người khác."
Mọi người đều biết bộ phim “Mộng xuân” là một tác phẩm rất lớn, ngay cả đạo diễn và đội ngũ hậu kỳ đều là những người được mời từ Hollywood về, chỉ riêng việc quảng cáo đã tốn không ít tiền. Thậm chí có nhiều người nước ngoài còn dự định bay đến Thượng Hải để tham dự buổi ra mắt.
Lâm Cẩn tập trung giải chiếc vòng thứ tư, không ngẩng đầu, chỉ ậm ừ một tiếng.
Cô vốn chả quan tâm đến chuyện tình thù giữa các nữ diễn viên.
ŧıểυ Phương trượt nhẹ chiếc vòng bạc qua đầu vòng: "Không phải nói bộ phim này có sự đầu tư của tập đoàn họ Giản sao? Mộc Mộc, có tin tức nội bộ gì không, nói nghe xem."
Lâm Cẩn thấy không thể giải nổi vòng thứ tư, đành bực dọc bỏ tay khỏi chiếc vòng, ngước đôi mắt đầy oán giận lên, lắc đầu với ŧıểυ Phương: "Không biết, hay là cậu mua tờ Tinh Báo xem thử đi?"
Những nhà báo đó vì tranh giành mặt báo trang bìa, ngay cả chuyện riêng tư của nữ diễn viên cũng biết rất rõ ràng, nói cứ như thật. Chắc chắn mấy tin đồn này đã bị lật tẩy đến mức không thể lật tẩy thêm nữa rồi.
"Giản Khê không tiết lộ gì cho cậu sao?" ŧıểυ Phương ngạc nhiên: "Mình còn đang mong chờ nghe được tin tức đầu tiên từ cậu nữa đấy. Bạn gái mình nói Monroe cặp kè với ông trùm của Kim Bang, vì vậy mà bộ phim quay được một nửa mới đổi vai, chọn cô ta làm nữ chính. Cậu nghĩ xem, cô ta chỉ mới bắt đầu nổi tiếng ở Thượng Hải, làm sao có cơ hội tốt như vậy?"
Kim Bang?
Đó chẳng phải là băng đảng của tên lưu manh đó sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn khẽ nhíu mày.
Một lát sau, quản lý hiệu thuốc mặc bộ vest xám đậm, tay cầm vali da màu đen, khẽ ho khan hai tiếng, mang theo một luồng gió lạnh, từ từ bước vào tiệm.
Lâm Cẩn và ŧıểυ Phương thấy người đến là quản lý, vội vàng ném cửu liên hoàn trở lại ngăn kéo, đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn tại quầy.
Chỉ thấy quản lý mở két sắt, kiểm đếm vài ống thuốc Evinipine trong két rồi lấy từng túi nhỏ chứa bột sulfa từ trong vali da đen ra, cẩn thận bỏ ra ngoài.
Lâm Cẩn luôn cảm thấy hành động của quản lý như vậy thật thừa thãi, bởi vì mật khẩu của két sắt ai trong tiệm thuốc cũng biết.
Đóng két sắt lại, quản lý bước đến chỗ Lâm Cẩn, đưa cho cô vài tờ giấy: "Phòng thí nghiệm mà cô xin đã được phê duyệt, điền đầy đủ vào mẫu đơn rồi tự đi nộp cho Cục Công thương đi."