Chạng vạng, ở thủ đô.
Chiếc lá rụng đang chậm rãi, từ từ rơi xuống, một tia ánh sáng ấm áp tỏa ra ở nơi chân trời, tia sáng nhàn nhạt phát ra từ những đám mây nhẹ bồng bềnh, hoàng hôn vào mùa thu giống như một bức tranh, cùng với gió se lạnh, cuối thu mát mẻ, mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.
Tô Mạn đứng trước cửa sổ tầng trệt của hiệu sách, khoé miệng nở nụ cười nhẹ, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi dưới hiệu sách, chuyên tâm đọc sách. Cô là một cô giáo dạy dương cầm, đã trở về nước vào vài năm trước, cô đã đạt được đến trình độ giáo viên và chứng chỉ cao cấp với kỹ năng chơi dương cầm tuyệt vời. Hôm nay cô đến trường để làm thủ tục thôi việc, lý do là các trường khác đã tạo điều kiện cho cô phát triển tốt hơn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những lí do, quan trọng hơn là, cô không thể quên được anh...
Giáo viên của cô - "Nhan Chí Cương".
Vào năm cuối đại học, cô chỉ vì muốn giết thời gian mà chọn đăng ký khóa học "Phát triển phần mềm", ngay từ khi anh bước vào phòng học, Tô Mạn đã bị khí chất ngang ngược của người đàn ông này thu hút, khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng, ánh mắt xa cách, thỉnh thoảng lại lộ ra một tia u buồn, các giáo viên cùng những nhân vật có thế lực đều bị sự hấp dẫn của hắn là cho mờ nhạt đi. Ban đầu, khoá học vốn có tỉ lệ nam sinh nhiều hơn, nhưng trong nháy mắt, chỗ ngồi trong phòng học đã được lấp đầy chật ních bởi các bạn nữ sinh trong trường, các bạn học đều kêu anh là "Nhan nam thần".
Anh rất nghiêm túc khi trong lớp, luôn trả lời các vấn đề đặt ra không nhanh, không chậm, có logic rõ ràng, các khóa học của anh đã ảnh hưởng đến nhiều bạn sinh viên muốn học phát triển phần mềm, anh luôn hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, không chê phiền phức mà chịu khó giải thích những câu hỏi lặp đi lặp lại.
Vì thế, anh trở thành mục tiêu của cô, cô đã học dương cầm từ khi còn nhỏ, rất có thiên phú với âm nhạc, cô cũng muốn trở thành một giáo viên nổi tiếng giống Nhan Chí Cương.
Tình thầy trò là điều cấm kỵ.
Cô chưa bao giờ dám nói ra, cô đã quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình vào ngày tốt nghiệp, và không may, cô lại bị bố mẹ ép buộc phải đi du học ngay lập tức, cô đã nhờ nhiều người tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của anh...
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, cô ra nước ngoài du học rồi trở về nước dạy học, chớp mắt đã tám năm trôi qua, cô cũng đã là một cô gái ba mươi tuổi, đã trưởng thành, không còn là cô thiếu nữ mới ngoài đôi mươi.
Cuối cùng, cô cũng nghe được tin anh đang giảng dạy tại "Đại học Thuyền Kiệt".