Cướp Lấy Nam Phụ Thanh Cao Của Nữ Chính

Chương 2: Thầy giáo cắn câu

Trước Sau

break

Chạng vạng, ở thủ đô.

Chiếc lá rụng đang chậm rãi, từ từ rơi xuống, một tia ánh sáng ấm áp tỏa ra ở nơi chân trời, tia sáng nhàn nhạt phát ra từ những đám mây nhẹ bồng bềnh, hoàng hôn vào mùa thu giống như một bức tranh, cùng với gió se lạnh, cuối thu mát mẻ, mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.

Tô Mạn đứng trước cửa sổ tầng trệt của hiệu sách, khoé miệng nở nụ cười nhẹ, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi dưới hiệu sách, chuyên tâm đọc sách. Cô là một cô giáo dạy dương cầm, đã trở về nước vào vài năm trước, cô đã đạt được đến trình độ giáo viên và chứng chỉ cao cấp với kỹ năng chơi dương cầm tuyệt vời. Hôm nay cô đến trường để làm thủ tục thôi việc, lý do là các trường khác đã tạo điều kiện cho cô phát triển tốt hơn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những lí do, quan trọng hơn là, cô không thể quên được anh...

Giáo viên của cô - "Nhan Chí Cương".

Vào năm cuối đại học, cô chỉ vì muốn giết thời gian mà chọn đăng ký khóa học "Phát triển phần mềm", ngay từ khi anh bước vào phòng học, Tô Mạn đã bị khí chất ngang ngược của người đàn ông này thu hút, khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng, ánh mắt xa cách, thỉnh thoảng lại lộ ra một tia u buồn, các giáo viên cùng những nhân vật có thế lực đều bị sự hấp dẫn của hắn là cho mờ nhạt đi. Ban đầu, khoá học vốn có tỉ lệ nam sinh nhiều hơn, nhưng trong nháy mắt, chỗ ngồi trong phòng học đã được lấp đầy chật ních bởi các bạn nữ sinh trong trường, các bạn học đều kêu anh là "Nhan nam thần".

Anh rất nghiêm túc khi trong lớp, luôn trả lời các vấn đề đặt ra không nhanh, không chậm, có logic rõ ràng, các khóa học của anh đã ảnh hưởng đến nhiều bạn sinh viên muốn học phát triển phần mềm, anh luôn hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, không chê phiền phức mà chịu khó giải thích những câu hỏi lặp đi lặp lại.

Vì thế, anh trở thành mục tiêu của cô, cô đã học dương cầm từ khi còn nhỏ, rất có thiên phú với âm nhạc, cô cũng muốn trở thành một giáo viên nổi tiếng giống Nhan Chí Cương.

Tình thầy trò là điều cấm kỵ.

Cô chưa bao giờ dám nói ra, cô đã quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình vào ngày tốt nghiệp, và không may, cô lại bị bố mẹ ép buộc phải đi du học ngay lập tức, cô đã nhờ nhiều người tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của anh...

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, cô ra nước ngoài du học rồi trở về nước dạy học, chớp mắt đã tám năm trôi qua, cô cũng đã là một cô gái ba mươi tuổi, đã trưởng thành, không còn là cô thiếu nữ mới ngoài đôi mươi.

Cuối cùng, cô cũng nghe được tin anh đang giảng dạy tại "Đại học Thuyền Kiệt".

Ling - ling -

Tiếng đẩy cửa đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ của Tô Mạn trở về hiện thực. Cô cũng đi theo vào trong hiệu sách, bóng lưng người đàn ông mảnh khảnh, thẳng tắp, cô nhìn xung quanh bốn phía, cô đã lên kế hoạch cho ngày này từ lâu, chính là chờ khoảnh khắc này, cô hồi hộp, trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng.

Cô nghiến răng, cố bình tĩnh, giẫm lên đôi cao gót màu xanh nước biển, đi về phía anh, ngọt ngào nói: "Xin chào Nhan học trưởng, em là cựu sinh viên của trường đại học Như Thánh... "

Người đàn ông ngẩng đầu, ngũ quan anh vẫn tinh xảo mà sâu sắc như cũ, năm tháng đối đãi với anh dường như đặc biệt ân cần, anh trong trí nhớ của cô vẫn giống y như đúc, mái tóc đen được cắt ngắn chỉnh tề, lông mày lưỡi kiếm, con ngươi như mực, đường nét góc cạnh rõ ràng, toát ra vẻ nam tính lạnh lùng nhưng lại có khí chất ngang tàng, hoàn mỹ đến khó tiếp cận.

Nhan Chí Cương nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc dài hơi xoăn màu nâu sẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, một đôi mắt phượng dài và hẹp khẽ nhếch lên, màu môi hồng nhàn nhạt, ánh lên một chút ánh kim, cả người cô toát lên một vẻ đẹp cổ điển, thanh tú, trầm mặc khó tả.

Đầu óc anh nhanh chóng hồi tưởng lại, anh có một chút ấn tượng, cô là học trò cũ của anh, tên là "Tô Mạn", đương nhiên, bởi vì vẻ ngoài của cô quá mức xuất chúng, vẻ đẹp cổ điển cùng khí chất hoạt bát, thân thiện, trên người cô hình thành nên một... vẻ đẹp xung đột mâu thuẫn, làm người khác khó quên.

Người đàn ông cao 1m88, dáng người cao lớn toát ra cảm giác áp bức, cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong cổ họng phát ra một giọng nói rất êm tai, trầm ấm: "Bạn học Tô... tôi là giáo viên đại học của em... Nhan Chí Cương."

Trong mắt Tô Mạn hiện lên một tia đắc thắng, cô nhẹ nhàng, rụt rè nói: "Ồ... Thực xin lỗi... là em nhớ nhầm... Xin chào thầy Nhan... em là Tô Mạn... đã lâu không gặp... "

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khẽ động, đôi môi hé mở: "Ừm... đã lâu không gặp... tám năm..."

Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười nhạt -- thầy giáo đã cắn câu.

***

"Đại học Thuyền Kiệt", trên cánh cửa có treo một tấm biển nhỏ, "Giáo viên Nhan Chí Cương".

Cọc - cọc -

"Phương Hoa", một nữ giáo viên thâm niên khoảng 50 tuổi, gõ cửa nói: "Thầy Nhan... tôi tới để giới thiệu giáo viên dương cầm mới báo danh hôm nay - Tô Mạn."

Người đàn ông hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn cô nói: "Bạn học Tô...?"

Đôi mắt phượng của cô nhướng lên, đôi đồng tử tinh tú chuyển động, đôi môi diễm lệ gợi lên một nụ cười nhạt quyến rũ, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn giơ lên vén vài lọn tóc xõa ra sau tai, lộ ra chiếc vành tai nhỏ nhắn màu hồng nhạt, người phụ nữ có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Xin chào... thầy Nhan... chúng ta lại gặp mặt... Từ nay về sau... xin thầy chỉ giáo nhiều hơn... "

Ai biết... khi kết thúc lời chỉ giáo, Tô Mạn lại im lặng một cách khó hiểu...?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc