Mây mưa chồng chất, tiếng mưa rơi rả rích.
Màu vàng nhạt của ánh trăng dừng ở cầm mặt đen nhánh, phím đàn màu trắng ngà phản xạ ra ánh sáng nhu hòa.
Tô Mạn vén lên váy lụa, cả người nghiêng nghiêng mà dựa vào chiếc dương cầm màu đen, hai chân dài thon trắng rộng mở, cánh tay mảnh khảnh đặt ở nơi giao nhau của phím đàn đen trắng, một chân dài chống lên tường, một khác chân bày ra một góc trên ghế dương cầm.
Cô chậm rãi kéo xuống khóa kéo âu phục, ngọc thể nửa thân trần, âu phục lỏng lẻo mà treo ở eo thon nhỏ, một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu xanh xám chữ Đinh (丁) trượt đến cẳn chân mảnh khảnh của cô, tình sắc mà bay tới bay lui…
Một đôi vυ" trắng nõn mềm mại tròn trịa, hai viên nhũ quả nho nhỏ ở trong không khí run run rẩy rẩy mà đĩnh lên, màu sắc mê người giống đoá phúc bồn tử nhỏ diễm lệ, cô vươn ngón tay ngọc nhỏ dài vòng quanh quầng vυ" phấn hồng xoay vòng vòng, một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại xông thẳng lên đầu óc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, thấp thấp thở gấp mang theo áp lực: “Ưm… ưm…”
Nửa chừng, cô rút một ngón tay dính đầy mật thủy, cầm lấy khung ảnh đặt bên trên dương cầm màu đen, ánh mắt sũng nước sáng ngời chuyên chú mà nhìn ảnh chụp trung kia kiệt ngạo không kềm chế được lại có vài phần lãnh tuyển khuôn mặt, cô tiếng nói mềm mại mà mị kêu: “A… Ngô… Nhan lão sư…”
Đó là bức ảnh duy nhất cô và Nhan Chí Cương chụp chung, tám năm trước, cô mặc lễ phục học sĩ, trong lễ tốt nghiệp kia.
Tô Mạn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ của chính mình, hai cánh tay ngó sen không chịu nổi mà run rẩy, phím đàn đen trắng ở phía sau cô liên tiếp phát ra âm thanh không rõ ràng…
Chưa nói tới là giai điệu, phảng phất tựa như trong lúc phát tiết du͙© vọиɠ nòng đậm, khát vọng… Còn có cô trộm thích…
Mà hoa huyệt e thẹn ướt át chảy ra mật thủy tựa nhỏ từng giọt, nối nhau uốn lượng mà theo giữa hai chân trắng nõn chảy ra, ướt nhẹp bụi hoa lưa thưa, trên lông mu hình thành một dòng nước nhỏ, dâm mỹ mà chảy tới thảm nhung trắng mềm mại…
Trước ngực cô gái một đôi vυ" tuyết trắng mềm mại dần dần nóng lên dựng đứng, cô vẫn không thể thỏa mãn, bắt đầu tưởng tượng về thầy giáo mà mình đã yêu thầm từ lâu đang ngậm nuốt nhũ thịt của mình, gương mặt tuấn tú kia luôn là ít khi nói cười… nhưng lại đang nóng vội mà mútt đầu vυ" đang sưng lên…
Cô đắm mình trong hình ảnh tưởng tượng của bản thân, duỗi ngón tay xoa nắn hoa hạch của mình qua lớp qυầи ɭóŧ chữ T, tiếng thở gấp như có như không tràn qua kẽ môi đỏ mọng: “Thầy ơi… thầy vươn lưỡi ra liếʍ đi… liếʍ một chút cũng được…”
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tuần tú của người đàn ông đó, dòng xuân thủy lại cuồn cuộn tuôn trào, vương vãi trên ghế Piano. Bên tai cô tựa như nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh đang dụ dỗ: “Mạn Mạn… cởi đồ lót ra.”
Cô như thể uống thuốc kích dục, ngoan ngoãn cởi đồ lót ra. Tô Mạn ngẩng đầu nhìn lên, dường như thấy người đàn ông đứng khoanh tay trong tấm ảnh nhìn chằm chằm vào ngón tay đang ra vào trong âʍ ɦộ của mình, dâm dịch chảy tí tách, lòng bàn tay cô dính đầy nước, ánh mắt như tan chảy…
Cô đã đút ba ngón tay vào, nhưng nơi tư mật vẫn cảm thấy trống rỗng như chưa được thoả mãn. Tô Mạn đành cầm lấy gậy mát xa màu xanh lợt vẫn chưa xé tem, trên bao bì có viết:
[“Gậy Báo Xanh” Silicon 180 độ, 6 mức hút, 10 mức rung, cảm xúc mềm mại như đôi môi, đường kính tiêu chuẩn, nhắm thẳng vào điểm G giúp cao trào tận sâu bên trong. Cấu tạo có đường gân, tăng cường ma sát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ, tựa như tình nhân rêи ɾỉ bên tai, rung động tâm hồn tựa như điện giật.]
Cô xé lớp vỏ ngoài, khủ trùng rồi nhấn nút mở, đôi mắt khép hờ, cắm vào âʍ ɦộ non tơ của mình…
Cô thử đút vào ba phần, dương ѵật giả lạnh lẽo lướt qua hạt đậu nhỏ, mát xa sâu trên trong, độ rung mạnh, khoáı cảm chồng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ, gợi lên cảm giác sung sướиɠ khoang khoái. Cô thì thào rêи ɾỉ: “Ưm… thoải mái quá… còn muốn nữa… chưa đủ.”
Tô Mạn đẩy mạnh dương ѵật giả vào sâu bên trong âʍ ɦộ, phát ra tiếng nước nhóp nhép, dâm thủy vẩy lên đến eo và xương quai xanh. Cô từ từ đẩy mạnh tay cho đến khi dương ѵật giả đã hoàn toàn đút vào trong âʍ ɦộ. Gậy Báo Xanh làm tròn trách nhiệm. Theo lực di chuyển của cô, dương ѵật giả thô cứng không ngừng trở mình cọ xát vách tường cho đến tận khi cô cao trào…
Đây là lần đầu tiên cô dùng gậy tự sướиɠ. Cô thở gấp, rút nó ra khỏi âʍ ɦộ: “Bé Báo Xanh à… sao mày lại không phải là thầy Nhan chứ?”
Cô không nén lòng nổi, đưa hai ngón tay tách âm môi đẫm nước ra, bắt đầu từ tốn vuốt ve hạt đậu đỏ.
Mân mê, đụng chạm, xoa nắn, vuốt ve lài lần.
Cô tự xoa đến khi âʍ ɦộ lại lầy lội đẫm nước. Động tác của cô không quá dùng sức mà rất nhẹ nhàng chậm rãi. Phản ứng cơ thể mang lại cho cô cảm giác mới lạ, rất thoải mái. Cô còn có thể cảm giác được từng cơn tê dại, cơ thể dần nóng bừng lên, lơ lững…
Tô Mạn xoa đến là hăng say, đầu ngón tay búp măng lấp lánh ánh nước. Cả người cô chìm nổi trong duc vọng, nơi riêng tư bủn rủn, âʍ ɦộ co giật. Cô không nhịn nổi, phải cong người lại, cặp mông căng tròn rời khỏi ghế Piano, cơ thể trắng nõn nà không tự chủ được mà nhấp nhô… Trong đầu cô như có ngọn lửa bùng cháy, âʍ ɦộ mập mạp rạo rực, làn nước thơm trào ra…
Cô tự an ủi đến phun ra.
Dâm thủy văng lên khung ảnh trên tay cô, vương trên gương mặt tuấn tú phóng khoáng của người đàn ông đó. Đôi gò má của Tô Mạn ửng đỏ, đôi mặt đẹp mơ hồ. Cơn co giật sau khi cao trào còn đang tiếp diễn. Bụng cô dính đầy dâm thủy, da^ʍ đãиɠ nhỏ trên mặt kính thuỷ tinh, lướt qua thân hình của người đàn ông đó. Dòng nước như mật trượt trên gương mặt anh…
Cao trào lần thứ hai trong thời gian ngắn khiến hai chân cô như nhũn ra, kiệt sức khuỵu xuống thảm lông mềm.
Ngoài cửa sổ mưa thu nặng hạt, ánh đèn rực sáng mờ nhòe chấp nối thành từng dãi mơ hồ. Tiếng mưa rơi va vào cửa sổ thuỷ tinh như đang che lấp tiếng rêи ɾỉ an ủi của cô…
Phút chốc, "bé báo xanh" được bật lên độ rung mạnh nhất, khuấy động âʍ ɦộ mềm mại của cô…
Tô Mạn cắn chặt môi dưới, ngẩn đầu lên, mái tóc dài đen mượt xoã trên bầu vυ"" trắng ngần. Cô không nhịn được rên lên thành tiếng: “A… ha…. Ưm…. Thầy Nhan…. Chờ em…”