Cướp Lấy Nam Phụ Thanh Cao Của Nữ Chính

Chương 4

Trước Sau

break

Ling - ling -

Tiếng đẩy cửa đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ của Tô Mạn trở về hiện thực. Cô cũng đi theo vào trong hiệu sách, bóng lưng người đàn ông mảnh khảnh, thẳng tắp, cô nhìn xung quanh bốn phía, cô đã lên kế hoạch cho ngày này từ lâu, chính là chờ khoảnh khắc này, cô hồi hộp, trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng.

Cô nghiến răng, cố bình tĩnh, giẫm lên đôi cao gót màu xanh nước biển, đi về phía anh, ngọt ngào nói: "Xin chào Nhan học trưởng, em là cựu sinh viên của trường đại học Như Thánh... "

Người đàn ông ngẩng đầu, ngũ quan anh vẫn tinh xảo mà sâu sắc như cũ, năm tháng đối đãi với anh dường như đặc biệt ân cần, anh trong trí nhớ của cô vẫn giống y như đúc, mái tóc đen được cắt ngắn chỉnh tề, lông mày lưỡi kiếm, con ngươi như mực, đường nét góc cạnh rõ ràng, toát ra vẻ nam tính lạnh lùng nhưng lại có khí chất ngang tàng, hoàn mỹ đến khó tiếp cận.

Nhan Chí Cương nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc dài hơi xoăn màu nâu sẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, một đôi mắt phượng dài và hẹp khẽ nhếch lên, màu môi hồng nhàn nhạt, ánh lên một chút ánh kim, cả người cô toát lên một vẻ đẹp cổ điển, thanh tú, trầm mặc khó tả.

Đầu óc anh nhanh chóng hồi tưởng lại, anh có một chút ấn tượng, cô là học trò cũ của anh, tên là "Tô Mạn", đương nhiên, bởi vì vẻ ngoài của cô quá mức xuất chúng, vẻ đẹp cổ điển cùng khí chất hoạt bát, thân thiện, trên người cô hình thành nên một... vẻ đẹp xung đột mâu thuẫn, làm người khác khó quên.

Người đàn ông cao 1m88, dáng người cao lớn toát ra cảm giác áp bức, cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong cổ họng phát ra một giọng nói rất êm tai, trầm ấm: "Bạn học Tô... tôi là giáo viên đại học của em... Nhan Chí Cương."

Trong mắt Tô Mạn hiện lên một tia đắc thắng, cô nhẹ nhàng, rụt rè nói: "Ồ... Thực xin lỗi... là em nhớ nhầm... Xin chào thầy Nhan... em là Tô Mạn... đã lâu không gặp... "

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khẽ động, đôi môi hé mở: "Ừm... đã lâu không gặp... tám năm..."

Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười nhạt -- thầy giáo đã cắn câu.

***

"Đại học Thuyền Kiệt", trên cánh cửa có treo một tấm biển nhỏ, "Giáo viên Nhan Chí Cương".

Cọc - cọc -

"Phương Hoa", một nữ giáo viên thâm niên khoảng 50 tuổi, gõ cửa nói: "Thầy Nhan... tôi tới để giới thiệu giáo viên dương cầm mới báo danh hôm nay - Tô Mạn."

Người đàn ông hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn cô nói: "Bạn học Tô...?"

Đôi mắt phượng của cô nhướng lên, đôi đồng tử tinh tú chuyển động, đôi môi diễm lệ gợi lên một nụ cười nhạt quyến rũ, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn giơ lên vén vài lọn tóc xõa ra sau tai, lộ ra chiếc vành tai nhỏ nhắn màu hồng nhạt, người phụ nữ có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Xin chào... thầy Nhan... chúng ta lại gặp mặt... Từ nay về sau... xin thầy chỉ giáo nhiều hơn... "

Ai biết... khi kết thúc lời chỉ giáo, Tô Mạn lại im lặng một cách khó hiểu...?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc