Cướp cuộc đời tôi? Trọng sinh thập niên 70: Kết hôn cùng quân thiếu và đạt đến đỉnh cao

Chương 5: Kẻ nào ngăn cản tôi, tôi sẽ đánh chết kẻ đó

Trước Sau

break

Thẩm Gia Nguyệt nhân cơ hội này để giãy dụa thoát ra, vội cầm nửa bì thư có dấu đỏ trên đó định chạy đi.

Thẩm Thư Ninh mắt đỏ ngầu đuổi theo, từ phía sau lao tới quật Thẩm Gia Nguyệt ngã xuống đất.

Hai người lăn lộn, giằng co trong bụi đất, thu hút rất nhiều thôn dân vây lại xem.

“Chặn nó lại! Mau chặn con điên này lại! Trời ơi, con nhỏ nhà họ Thẩm này dám đánh chồng mình, không có chút đức hạnh nào của phụ nữ cả. Sẽ xảy ra án mạng mất!” Mẹ Lâm tức giận hét lớn.

Mấy người thôn dân ngập ngừng định tiến lên nhưng bị vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Thư Ninh làm cho sợ hãi.

“Hôm nay ai dám cản tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó!”

Thẩm Thư Ninh cưỡi lên người Thẩm Gia Nguyệt, đấm một cú vào sống mũi ả: “Trả giấy báo trúng tuyển cho tôi!”

Máu mũi của Thẩm Gia Nguyệt chảy ròng ròng ra, cuối cùng cũng chịu buông tay.

Thẩm Thư Ninh giật lấy nửa tờ giấy, rồi tìm được nửa còn lại trên mặt đất, cô run rẩy ghép chúng lại với nhau.

May mắn thay, dấu đỏ và thông tin quan trọng bên trong đều còn nguyên.

Cô lảo đảo đứng dậy mặc kệ quần áo đã bị rách, trên mặt còn dính cả máu và bùn đất, nhưng bản thân cô lại cười một cách thoải mái.

Khi này Lâm Quốc Đống đã hoàn hồn lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Thư Ninh, em đừng quên chúng ta đã có hôn ước! Không có sự đồng ý của tôi, em đừng hòng đi đâu hết!”

“Hôn ước?”

Cô nén lại sự căm hận đang sôi sục trong lòng nhìn thẳng vào hắn, dùng chất giọng lạnh lùng để nói: “Bây giờ tôi nói cho anh biết, hôn ước này hủy bỏ rồi! Tôi thà chết cũng không bao giờ gả cho kẻ súc sinh mang lòng lang dạ thú như anh nữa!”

“Em dám!”

Lâm Đức Quý đang trốn trong nhà tìm sự yên tĩnh cuối cùng cũng phải xuất hiện.

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, lời người mai mối đã nói ra, há là thứ mày muốn hủy là hủy được sao? Mày có tin tao khiến mày không thể sống nổi trong cái thôn này nữa không!”

Thẩm Thư Ninh nhìn quanh một lượt những khuôn mặt đang ngạc nhiên hoặc khinh bỉ mình, rồi cô ưỡn thẳng lưng.

“Được thôi, cứ làm thử xem nào. Hôm nay Thẩm Thư Ninh tôi tuyên bố ở đây: Tôi nhất định sẽ đến Đại học Tân Nam để học! Ai dám cản tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó!”

Cô cẩn thận gấp lại tờ giấy báo trúng tuyển bị rách, nhét nó vào túi áo sát bên người. Sau đó kéo em trai đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ cùng nhau bước nhanh đi xuyên qua đám đông.

Những người thôn dân vô thức nhường ra một lối đi, họ nhìn cô gái đột nhiên trở nên xa lạ này ngẩng cao đầu rời đi.

Đằng sau truyền đến tiếng khóc lóc chửi rủa điên cuồng của mẹ Lâm: “Thẩm Thư Ninh! Đồ khốn nạn vô lương tâm! Ban đầu nếu không có nhà họ Lâm bọn tao thì làm gì có nhà họ Thẩm chúng mày như ngày hôm nay? Đồ vong ân bội nghĩa, đồ khốn nạn, Quốc Đống nhà tao có điểm nào không xứng với mày? Mày bước ra khỏi cánh cửa này thì về sau đừng hòng quay lại nữa!”

Thẩm Thư Ninh không quay đầu lại, chỉ giơ cao cánh tay làm một động tác thô tục mà cô đã học được từ kiếp trước.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô như mạ lên thân thể một lớp vàng. Lần này, vận mệnh đã nằm trong tay cô.

Thẩm Thư Ninh mang theo giấy báo trúng tuyển khó khăn lắm mới cướp lại được bước vào nhà. Còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ nghe thấy tiếng “Bốp…” một cái, má cô lập tức sưng tấy ngay.

Đầu cô va vào khung cửa làm cho mắt tối sầm lại. Sau một lúc bình tĩnh lại cô mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đó là Thẩm Hữu Điền cha cô.

“Cha! Cha đánh chị làm gì? Là nhà họ Lâm quá đáng trước mà, con tận mắt thấy Lâm Quốc Đống khoác vai với người phụ nữ kia, họ còn trộm giấy báo trúng tuyển đại học của chị con nữa đó!”

Thẩm Hướng Dương như một con sói con, lập tức che chắn cho Thẩm Thư Ninh ra sau lưng mình rồi mới gầm lên với cha.



 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc