Lúc này mặt Lâm Quốc Đống đã trắng bệch ra rồi: “Em, em nói linh tinh gì thế…”
“Tôi nói linh tinh gì à?” Giọng Thẩm Thư Ninh đột nhiên cao vút: “Có cần ngay bây giờ để tôi nói cho mọi người biết chuyện Thẩm Gia Nguyệt đã mang thai được hai tháng rồi không?”
Câu nói này như một quả bom nổ vang dội trong sân.
Mặt Thẩm Gia Nguyệt lập tức mất hết khí huyết, hai tay ả vô thức che lấy phần bụng.
Mẹ Lâm từ trong nhà xông ra chỉ thẳng vào mũi Thẩm Thư Ninh mà chửi mắng: “Thẩm Thư Ninh! Mày điên rồi sao? Loại lời này có thể nói bừa bãi sao hả? Nhà họ Lâm này đối xử với mày không tệ, Quốc Đống đối xử với mày tốt thế nào, cả thôn đều thấy hết!”
“Đối xử với tôi không tệ ấy hả?” Thẩm Thư Ninh gần như có thể cười ra nước mắt.
Kiếp trước, hắn cướp giấy báo trúng tuyển của cô chỉ để lấy lòng người tình của mình. Lại lừa cô kết hôn để rồi giả chết bắt cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lâm hơn ba mươi năm. Cô đã phải ra chợ bán hàng vào những ngày đông giá rét, cũng như phải làm đồng dưới cái nắng gay gắt. Khi cô mang thai mệt đến mức chảy máu dẫn đến sảy thai. Cô đã mất đi tư cách làm mẹ chỉ vì không được phẫu thuật kịp thời.
Đây gọi là đối xử với cô không tệ sao?
Lâm Quốc Đống và Thẩm Gia Nguyệt ở bên ngoài xây dựng gia đình riêng. Lâm Quốc Đống còn mang con trai của họ về đây bắt cô nuôi nấng, còn dám nói là vì tốt cho cô.
Đây gọi là đối xử với cô không tệ sao?
Cuối cùng, khi cô bệnh nặng nằm trên giường chờ tiền cứu mạng, Lâm Quốc Đống lại không chịu đưa tiền chữa bệnh cho cô, còn chuyển hết tài sản sang tên cho Thẩm Gia Nguyệt.
Cái này cũng gọi là đối xử với cô không tệ sao?
Bây giờ trời cao có mắt cho cô trọng sinh sống lại. Để cô có thể tự tay xé nát bộ mặt giả tạo, ghê tởm của gia đình này!
“Khi hắn lén lút với cô ta thì nên nghĩ đến ngày hôm nay.”
Cả nhà họ Lâm đều sững sờ vì không ngờ người vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời như Thẩm Thư Ninh lại dám nói ra những lời như vậy.
Lâm Quốc Đống mặt xanh mét: “Em, làm sao em biết được…”
“Trả giấy báo cho tôi!” Thẩm Thư Ninh không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, trực tiếp lao về phía Thẩm Gia Nguyệt.
Thẩm Gia Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, Lâm Quốc Đống thấy tình hình vội vàng xông lên ngăn cản nhưng bị Thẩm Hướng Dương đứng bên cạnh ôm chặt lại. Cậu thiếu niên trợn mắt nhìn hắn đầy vẻ hung dữ:
“Ức hiếp chị tôi, tôi đánh chết anh! Anh dám ức hiếp chị tôi này!”
Tuy cậu còn gầy yếu nhưng lúc này lửa giận đã dâng lên ngút trời, hóc môn trong người tăng cao, cứ thế giáng thẳng từng cú đấm lên người gã đàn ông.
“Á! Giấy báo trúng tuyển của em, anh Quốc Đống, cứu em!”
Thẩm Gia Nguyệt vừa phải bảo vệ bụng, vừa phải bảo vệ giấy báo trúng tuyển trong tay. Cho dù có liên tục né tránh vẫn bị Thẩm Thư Ninh tát liên tiếp mấy cái, khóe miệng ả đã rỉ máu dần ra.
Lâm Quốc Đống thấy cảnh tượng này, mắt hắn đỏ ngầu đưa tay đẩy mạnh Thẩm Hướng Dương đang ôm mình ra, vội vàng tiến lên ngăn cản Thẩm Thư Ninh nhưng lại bị cô giáng cho một cú đá thật mạnh vào người.
“Á!” Lâm Quốc Đống ôm phần dưới thân thể mà quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Thư Ninh cũng nhân cơ hội mà túm lấy bím tóc của Thẩm Gia Nguyệt, tay kia thì giật lấy bì thư.
“Buông ra! Cái con điên này!”
Thẩm Gia Nguyệt đau đớn, nhưng vẫn nắm chặt bì thư mà không chịu buông.
“Đây là tương lai của tôi, là cuộc đời của tôi! Trả lại cho tôi!”
Thẩm Thư Ninh gào lên, móng tay cô càng cắm sâu vào mu bàn tay của Thẩm Gia Nguyệt hơn nữa.
Kiếp trước bọn họ đã hủy hoại cô một lần, còn kiếp này thì đừng có mơ!
“Xoẹt…”
Bì thư bị xé toạc làm đôi.