“Chị Thư Ninh! Chị Thư Ninh!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, là Lâm Tú Tú em gái của Lâm Quốc Đống, cô ta thở hổn hển: “Anh… anh trai em với em trai chị đang đánh… đánh nhau rồi, chị mau đi xem đi!”
Vừa nghe xong những lời này, tròng mắt của Thẩm Thư Ninh đã bất ngờ co rút.
Kiếp trước cũng như vậy, em trai cô nói Lâm Quốc Đống lén lút qua lại với cô thanh niên trí thức, nhưng cô vẫn tin những lời ngon ngọt của Lâm Quốc Đống! Còn khiến em trai giận cô mấy ngày liền! Đáng tiếc, em trai cô vậy mà lại ra đi sớm…
Cô không kịp nghĩ nhiều, kéo mạnh cánh cửa cũng chẳng để tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tú Tú, lập tức cất bước chạy về phía nhà họ Lâm.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, đôi giày vải của cô làm tung lên một mảng bụi đất.
Trong sân nhà họ Lâm, cậu thiếu niên bướng bỉnh đang nghênh cổ đánh nhau với người đàn ông, nhưng cậu thì gầy yếu còn Lâm Quốc Đống lại lớn tuổi và sở hữu vóc dáng vạm vỡ hơn, một cú vung tay đã trực tiếp ném cậu ra xa.
Đứng bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ mặc áo sơ mi chất liệu kaki, tóc của người phụ nữ được tết thành hai bím, lông mày rậm, mắt to, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo.
Là Thẩm Gia Nguyệt!
Ngay lập tức, máu trong người Thẩm Thư Ninh như dần đông cứng lại.
Cặp tra nam tiện nữ này hóa ra đã lén lút với nhau từ sớm như vậy rồi!
“Các người dám ức hiếp chị tôi, tôi sẽ cắn chết hai kẻ xấu xa các người! Lâm Quốc Đống, chị tôi đối tốt với anh như vậy mà anh dám phụ lòng chị ấy sao?”
Thẩm Hướng Dương mười hai tuổi mắt đang đỏ hoe, chỉ tay vào Thẩm Gia Nguyệt đứng bên cạnh mà chất vấn.
“Mày là một đứa trẻ con thì biết gì? Đừng nói linh tinh trước mặt chị mày, tao và cô Thẩm chỉ là bạn bè bình thường, mày đừng có la lối om sòm.”
Trong mắt Lâm Quốc Đống chợt lóe lên ánh sáng, giọng điệu rõ ràng có chút sợ hãi.
“Tôi nói linh tinh? Tôi tận mắt thấy hai người…”
Chưa kịp nói hết câu. Đột nhiên Lâm Quốc Đống nhìn thấy Thẩm Thư Ninh đứng ở cửa thì nét mặt sững lại, vội vàng tiến lên giải thích:
“Thư Ninh, sao em đột nhiên đến nhà tôi? Vừa rồi… em nghe thấy rồi sao? Không, Thư Ninh, em nghe tôi giải thích đã, Hướng Dương thực sự hiểu lầm tôi và cô Thẩm rồi, bọn tôi chỉ đơn thuần là thảo luận một số ý kiến về văn học, bọn tôi trong sạch.”
“Chị…”
Thẩm Hướng Dương nhìn thấy cô, đưa tay dụi mắt, mũi thì sụt sịt.
Thấy em trai bình an vô sự, Thẩm Thư Ninh mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu nhìn Lâm Quốc Đống, cô nghiến răng nói: “Trả giấy báo trúng tuyển đại học lại cho tôi!”
Trên đường đến đây, cô đã nhớ lại hết những chi tiết đã bị bỏ qua ở kiếp trước.
Kết hợp với những lời mê sảng của Lâm Quốc Đống khi say rượu ở kiếp trước, giấy báo trúng tuyển đại học của cô năm đó chính là bị hai kẻ này chặn lại đem giấu đi, chúng cướp đoạt cuộc đời cô, giam cầm cô trong "nhà tù" mang tên gia đình họ Lâm. Cuối cùng còn hại cô chết không nhắm mắt!
“Cái, cái gì cơ?”
Mặt Lâm Quốc Đống lúc này đã tái đi, nụ cười trên mặt cũng lập tức cứng lại.
“Tôi nói, trả giấy báo trúng tuyển lại cho tôi!”
Giọng Thẩm Thư Ninh sắc nhọn gần như muốn đâm toạc ra.
Thẩm Gia Nguyệt đứng bên cạnh nghe vậy cũng luống cuống muốn giấu bì thư ra phía sau, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Thư Ninh nhìn rõ bốn chữ lớn màu đỏ “Đại học Tân Nam” được in trên bì thư.
Đó là giấy báo trúng tuyển của cô!
Chiếc chìa khóa thay đổi vận mệnh của cô kiếp trước, cứ như vậy bị cặp nam nữ súc sinh này trộm đi!
“Thư, Thư Ninh?” Lâm Quốc Đống vội vàng nở nụ cười giả tạo: “Em nhầm lẫn gì rồi phải không? Giấy báo trúng tuyển của em sao lại ở chỗ tôi được?”
“Đừng giả vờ nữa!”
Thẩm Thư Ninh xông lên, giơ tay định giật lấy bì thư: “Đó là giấy báo trúng tuyển của tôi! Hai kẻ nam nữ súc sinh như các người còn dám trộm đồ của tôi!”
Thẩm Gia Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, ôm chặt bì thư vào ngực: “Thẩm Thư Ninh, cô bị điên à? Đây là anh Quốc Đống giúp tôi lấy giấy báo trúng tuyển của tôi! Đây là của tôi, liên quan gì đến cô?”
“Của cô à?”
Thẩm Thư Ninh cười lạnh: “Thẩm Gia Nguyệt, điểm chuẩn trúng tuyển của Đại học Tân Nam ít nhất phải từ 380 điểm trở lên, chỉ dựa vào thành tích thi Đại học chưa tới 180 điểm năm ngoái của cô, cô nói câu này mà không thấy đỏ mặt sao?”
Cô quay sang Lâm Quốc Đống, trong mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ của hai kiếp người, “Lâm Quốc Đống, đừng tưởng tôi không biết chuyện dơ bẩn của hai người. Tính không sai thì Thẩm Gia Nguyệt chắc là đã có thai rồi!”