Có thứ gì đó như muốn vỡ tung trong đầu Thẩm Thư Ninh.
Những ngón tay gầy gò của cô bấu chặt lấy ga trải giường, trong cổ họng phát ra tiếng “khù khụ khù khụ”.
Lâm Quốc Đống cau mày nhìn thấy bộ dạng gần như tan vỡ của Thẩm Thư Ninh. Đột nhiên hắn thở dài một hơi, trên mặt thậm chí còn lộ ra vài phần thương hại đáng ghê tởm.
“Thư Ninh, năm đó tôi đi lính theo lệnh kêu gọi, khi làm nhiệm vụ thì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, tôi và… Gia Nguyệt đã ở bên nhau, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy. Vì vậy đành phải nhờ người truyền lời lại cho em rằng tôi đã chết, để em không cần phải đợi tôi nữa.”
“Có trách nhiệm với cô ấy? Không cần đợi anh nữa sao?”
Thẩm Thư Ninh run rẩy khắp thân thể: “Tôi chăm sóc cha mẹ anh, lo cho các em của anh, nuôi lớn…”
Lâm Quốc Đống có chút mất kiên nhẫn ngắt lời cô, hắn cau mày dùng chất giọng lạnh lùng nói: “Tôi cũng biết những năm này em đã vất vả rồi. Nhưng tôi không phải đã để Triều Huy ở lại bầu bạn với em rồi sao! Chẳng lẽ vẫn chưa đủ hả!”
Thẩm Thư Ninh cười rống lên một cách điên cuồng, tiếng cười khản đặc như cú đêm.
“Các người… các người… hợp sức… lừa tôi…”
Thẩm Thư Ninh cố hết sức nặn ra được mấy chữ này, một vị ngọt tanh trào lên nơi cổ họng.
Lâm Triều Huy cười khẩy một tiếng, cúi người đến gần hơn: “Mẹ, đừng nói những lời khó nghe như vậy. Bọn con có lừa mẹ sao? Bà nội đã nói rồi, nếu không nhận nuôi con, mẹ chắc chắn đã sớm tái giá bỏ đi rồi, nhờ có con ràng buộc, mẹ mới có thể hầu hạ họ đến già! Huống hồ, con không phải cũng đã gọi mẹ ba mươi mấy năm qua sao? Mẹ yên tâm, đợi mẹ chết rồi, con nhất định sẽ chôn cất mẹ đàng hoàng!”
Mắt Thẩm Thư Ninh tối sầm từng cơn, ngực như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng. Cô nhớ lại ba mươi mấy năm bị giày vò này, hóa ra tất cả chỉ là một màn lừa dối!
“Thôi được rồi. Thẩm Thư Ninh, em cũng đừng oán hận bọn tôi nữa. Hôm nay tôi đến gặp em, chỉ là để em chết một cách rõ ràng hơn thôi, ai bảo em tự mình ngu ngốc, trách được ai chứ hả?”
Lâm Quốc Đống cau mày làm ra bộ dạng ghét bỏ xua tay: “Được rồi. Triều Huy, đừng nói nhảm với cô ta nữa, mau ra tay đi, lát nữa sẽ có người vào đấy.”
Lâm Triều Huy gật đầu, dứt khoát rút ống dưỡng khí ra.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thư Ninh bắt đầu co giật dữ dội, hình ảnh trước mắt ngày càng mờ đi. Ở giây phút cuối cùng trước khi ý thức tan biến, cô đã nghe thấy đứa con súc sinh mà mình đã nuôi dưỡng ba mươi mấy năm nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, không phải mẹ luôn muốn ra ngoài xem thế giới sao à? Đến lúc đó con sẽ rắc tro cốt của mẹ xuống con sông ở quê, còn mảnh đất nghĩa trang mẹ mua mấy năm trước thì con đã bán đi rồi, giữ lại cũng lãng phí thôi.”
Trong khoảnh khắc bóng tối nuốt chửng ý thức, cô đã lập lời thề: Nếu có kiếp sau, nhất định phải bắt những kẻ súc sinh này nợ máu trả bằng máu!
Bên tai là tiếng máy móc hoạt động cùng tiếng bước chân lộn xộn, cô dường như đã nghe thấy có người không ngừng gọi tên mình…
“Thẩm Thư Ninh, Thư Ninh!”
“Ve… ve…”
Tiếng ve kêu chói tai xé tan sự tĩnh lặng của buổi chiều mùa hè.
Thẩm Thư Ninh đột ngột mở mắt, mồ hôi thấm ướt chiếc áo bằng vải thô của cô.
Cô nhìn quanh căn nhà đất cũ nát, trên tường còn dán tờ lịch và tranh tết đã ố vàng, trên đó rõ ràng viết “1978”, bên ngoài cửa sổ là sân phơi lúa quen thuộc.
Cô vô thức sờ lên mặt mình, không có những nếp nhăn do năm tháng và khổ đau hằn sâu lên đó, cũng không có vết sẹo bị bỏng năm xưa để lại.
“Đây là…”
Năm 1978! Cô đã trọng sinh rồi!
Khẽ nhắm mắt lại, ký ức kiếp trước bắt đầu cuồn cuộn ùa về.
Hôm nay hẳn là ngày giấy báo trúng tuyển đại học được gửi đến.
Kiếp trước, cô ngây thơ đợi cả ngày, mãi đến tối mới được Lâm Quốc Đống thông báo rằng mình đã thi trượt. Cô đã tin tưởng vào điều đó mà khóc cả đêm, rồi trong những lời đường mật của Lâm Quốc Đống, cô kết hôn cùng với hắn, bắt đầu hơn ba mươi năm sống trong ác mộng.