“Mẹ, bệnh của mẹ có chữa trị nữa cũng không thể nào khỏi được nhưng công việc làm ăn của con chỉ thiếu đúng hai trăm ngàn nữa thôi! Con xin mẹ, hãy cứu con thêm một lần nữa đi!”
Ánh nắng chói chang làm Thẩm Thư Ninh khó nhọc nghiêng đầu nhìn cậu con trai Lâm Triều Huy đang quỳ bên giường cô qua ống dưỡng khí.
Kể từ khi người chồng thanh mai trúc mã qua đời, cô đã nhận nuôi Triều Huy. Chỉ là những năm này vì bản thân cô bận rộn làm ăn kiếm tiền để cho con có một cuộc sống tốt hơn, nên vô tình khiến cho con trai mình trở nên hư hỏng.
Cô từng mắng, cũng từng khuyên răn. May mắn thay, sau khi cô kiệt quệ thân thể và bác sĩ nói tim cô có một khối u, cuối cùng con trai cũng chịu vực dậy để tiếp quản công việc kinh doanh của cô.
Đáng tiếc, cô đã không còn thể lực cũng như tinh thần để dạy dỗ cậu ta nữa rồi.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, công ty hàng chục triệu mà cô gầy dựng nên đã sắp sửa phá sản.
Thẩm Thư Ninh chỉ biết cười khổ một tiếng.
May mắn là cô vẫn còn khoản tiền cuối cùng là năm trăm ngàn để làm phẫu thuật cho mình.
“Được, mẹ sẽ không phẫu thuật nữa!”
Lâm Triều Huy mừng rỡ không thôi, vội vàng đưa bút ký và hợp đồng đến bên.
Dù Thẩm Thư Ninh đã hạ quyết tâm nhưng trong lòng vẫn đau đớn khôn xiết. Cô sẵn sàng vì đứa con trai mình nuôi dưỡng bấy lâu mà từ bỏ phẫu thuật, chấp nhận cái chết cận kề nhưng cậu ta lại chẳng hề khó chịu một chút nào…
Run rẩy ký xong tên, Thẩm Thư Ninh liền nghe thấy cửa phòng bệnh bật mở. Nhìn thấy người bước vào mà toàn thân cô đột nhiên như đông cứng lại, đồng tử bắt đầu co rút dữ dội.
Đứng sau Lâm Triều Huy là hai người, một trong số đó chính là người chồng đã "chết" ba mươi mấy năm qua của cô!
Thời gian đã khắc lên mặt hắn những nếp nhăn, nhưng không che giấu được vẻ giàu có, sung túc của một kẻ sống an nhàn. Hắn mặc một bộ âu phục lịch sự khác hẳn với chàng thanh niên nông thôn lớn lên ở vùng quê trong ký ức của cô.
Điều khiến Thẩm Thư Ninh nghẹt thở hơn là Lâm Quốc Đống đang khoác tay trong tay với một người phụ nữ, hai người họ thân mật không rời trông vô cùng yêu thương nhau.
“Anh! Các người? Sao có thể…”
Ngay lập tức Thẩm Thư Ninh mất hết sức lực, cố gắng đè nén vị máu tanh đang trào lên nơi cổ họng, giọng nói khàn đặc như giấy nhám ma sát: “Hóa ra… anh không chết, các người vẫn luôn ở bên nhau?”
“Hừ! Năm đó nếu không phải Gia Nguyệt cần dùng giấy báo trúng tuyển của cô để đi học đại học, tôi đã không thèm lấy cô!”
Lâm Quốc Đống đứng bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống cô với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Tai Thẩm Thư Ninh ù đi. Cô nhớ rõ ràng, ngày 25 tháng 8 năm 1978, cô nghe Lâm Quốc Đống nói mình thi trượt nên đã buồn bã rất lâu. Sau đó dưới lời ngon tiếng ngọt dỗ dành của người đàn ông này, cô từ bỏ việc ôn thi lại chỉ để kết hôn với hắn.
Nhưng chưa đầy hai tháng sau khi cưới, Lâm Quốc Đống đã quyết định nhập ngũ, chỉ để lại mình cô ở quê chăm sóc cha mẹ chồng già yếu cùng các em chồng nhỏ tuổi.
Mùa đông năm thứ hai, bí thư chi bộ mang giấy chứng nhận liệt sĩ đến nhà và nói Lâm Quốc Đống đã hy sinh trong nhiệm vụ ở biên giới. Mẹ chồng cô ngất xỉu ngay tại chỗ, còn cô đã quỳ trước bàn thờ ba ngày ba đêm.
Thế nhưng bây giờ, người đàn ông này lại cùng một người phụ nữ khác sống sờ sờ đứng trước mặt cô.
Thậm chí còn nói, năm đó cưới cô là để trộm giấy báo trúng tuyển đại học của cô!
Thảo nào năm đó cô thi trượt không lâu, Thẩm Gia Nguyệt liền nhận được giấy báo trúng tuyển đại học! Năm đó, tại sao cô lại không nghĩ đến tình huống Thẩm Gia Nguyệt đã mạo danh thân phận của cô!
“Mẹ,” Lâm Triều Huy nắm chặt ống dưỡng khí của cô, với ánh mắt lạnh lùng, chỉ còn lại sự thiếu kiên nhẫn.
“Bấy nhiêu năm nay, mẹ đã chia rẽ gia đình ba người chúng tôi, cũng đến lúc phải trả giá rồi!”
“Rầm…” một tiếng.