Cưỡng Chiếm Chị Dâu

Chương 4

Trước Sau

break

Thời điểm Viên Dĩ Thư tỉnh giấc một lần nữa, Tống Hành Tùy không ở trong phòng, khi nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ diễn ra hơn nửa tiếng vào lúc rạng sáng, đôi chân của cô vô thức run rẩy.
Viên Dĩ Thư bám lấy lan can cầu thang và bước từng bước xuống lầu, phía phòng ăn truyền đến tiếng động, một cô gái chạc tuổi Viên Dĩ Thư đang bày biện từng món ăn một cách chỉnh tề.
Khi nhìn thấy Viên Dĩ Thư bước đến, cô gái nhỏ nhiệt tình chào hỏi: “Cô Viên đã dậy rồi? Mau tới dùng bữa đi, nếu có yêu cầu gì có thể nói với em!”
Viên Dĩ Thư ngập ngừng làm theo lời chỉ dẫn của cô gái, nhìn thấy vẻ thiếu tự nhiên của cô, cô gái nhỏ nói tiếp: “Em là người giúp việc ở nhà họ Tống, em phụ trách hỗ trợ nấu nướng và dọn dẹp linh tinh, chị có thể gọi em là ŧıểυ Thủy.”
ŧıểυ Thủy có tính cách hoạt bát, đôi mắt cong cong khi cười rộ lên, dường như cô nàng không có chút tâm tư khác thường gì, điều này đã giúp cho Viên Dĩ Thư thả lỏng hơn nhiều.
“Chào em.” Ánh mắt của Viên Dĩ Thư xoay chuyển, cô đăm chiêu rồi hỏi: “Cái đó… Tống Hành Tùy đang ở đâu?”
ŧıểυ Thủy suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc hẳn một lúc nữa cậu hai sẽ đến đây dùng cơm, những món này đều chuẩn bị cho cậu chủ.”
Viên Dĩ Thư đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ ở trong cùng một không gian với Tống Hành Tùy, một sự căng thẳng và sợ hãi không tên sẽ xuất hiện trong cô, cô ước gì mình không phải ăn và có thể trốn chạy.
Tuy nhiên, bên cạnh Viên Dĩ Thư đang có ŧıểυ Thủy, cô không thể nhúc nhích như thể bị chôn chân tại chỗ.
Ăn được một lúc, Viên Dĩ Thư bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Hạng Châu.
Hạng Châu lững thững đi tới, Viên Dĩ Thư đang cúi gằm mặt để ăn uống, anh ta khẩn trương bước đến bên cô hỏi han: “Dĩ Thư, đêm hôm qua… Em có khỏe không?”
Hạng Châu có phần không yên lòng đối với Viên Dĩ Thư, tính tình của cô xưa nay khôn khéo và lễ phép, cho dù gặp phải chuyện gì không như ý thì cô vẫn tỏ ra vô cùng hiểu chuyện và nhẫn nhịn hết về phía mình.
Mặc dù đã trao đổi trước với Viên Dĩ Thư về bản hợp đồng, tuy nhiên Hạng Châu biết việc tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ sẽ làm cho cô hoảng sợ.
Hạng Châu dò hỏi một cách thận trọng, không rõ do anh ta thực sự quan tâm đến Viên Dĩ Thư hay đơn giản chỉ là lo ngại cô sẽ làm ảnh hưởng đến bản hợp đồng và lợi ích của anh ta.
Viên Dĩ Thư buông cái thìa trong tay xuống bàn, cô ngẩng đầu và trả lời hời hợt: “Anh yên tâm, em sẽ không phá vỡ hợp đồng.”
Khoảnh khắc cô gái ngẩng đầu lên, Hạng Châu có thể trông thấy vô số dấu hôn quanh cổ của cô, anh ta lập tức biến sắc. Dẫu biết rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến, nhưng anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
“Dĩ Thư.” Hạng Châu hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh Viên Dĩ Thư, anh ta thân mật chạm vào mu bàn tay của cô và nói: “Chuyện này oan ức cho em rồi, em yên tâm, nhiều nhất là một năm nữa, chờ khi hợp đồng kết thúc, anh Hạng Châu sẽ đón em về nhà, đến lúc đó chúng ta vẫn vĩnh viễn là người một nhà.”
Ánh mắt của Hạng Châu chân thành, giọng điệu cũng rất thành khẩn, nếu là lúc trước, hiển nhiên Viên Dĩ Thư sẽ tin lời anh ta.
Ngón tay của Viên Dĩ Thư khẽ nhúc nhích, cô không thu tay lại mà chỉ mím môi rồi trả lời: “Ừ.”
“Ngoan, nếu như không vui, nhớ phải gọi điện cho anh, đừng tự mình chống chọi, nghe chưa?”
Giọng nói của Hạng Châu như đang dỗ dành một đứa trẻ làm cho Viên Dĩ Thư hơi khó chịu, cô vừa định trả lời thì một bóng người cao lớn đã thấp thoáng hiện lên trong mắt cô.
Ánh mắt của Tống Hành Tùy lạnh lùng và u ám, cũng không rõ anh đã đứng đó và quan sát hai người trong bao lâu.
Hạng Châu cũng đã nhìn thấy Tống Hành Tùy, anh ta thoáng sửng sốt sau đó bất đắc dĩ thu tay lại, anh ta chào hỏi: “Cậu hai, tôi đến gặp Dĩ Thư, hy vọng không làm phiền đến anh.”
Tống Hành Tùy dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạng Châu vài giây, ngay sau đó ánh nhìn của anh quay trở lại với Viên Dĩ Thư.
Hai tay của Tống Hành Tùy đút trong túi quần, anh ngồi vào chiếc ghế chính giữa sau đó mới từ tốn trả lời: “Chỉ mới là ngày thứ hai mà anh Hạng đã chạy tới quan tâm, với dáng vẻ luyến tiếc đó của anh, người ngoài không biết lại còn tưởng rằng khoản tiền 1 triệu trong bản hợp đồng là do nhà họ Tống chúng tôi ép anh ký.”
Lời mỉa mai thẳng thừng của Tống Hành Tùy làm cho nụ cười thảo mai bên môi Hạng Châu cứng đờ, anh ta phủ nhận: “Cậu hai suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ lo lắng Dĩ Thư sẽ cảm thấy không thoải mái trong hoàn cảnh xa lạ nên đến để kiểm tra một chút mà thôi.”
“Bây giờ anh Hạng tỏ ra quan tâm không phải đã muộn rồi à?”
Tống Hành Tùy cười như không cười nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp và dấu vết mập mờ trên cần cổ trắng ngần của người phụ nữ, anh nói: “Được rồi, sau này anh Hạng vẫn nên chú ý suy xét sự nặng nhẹ của các vấn đề, trước khi hợp đồng chấm dứt, chị dâu là người của nhà họ Tống chúng tôi, không liên quan gì đến anh… Tôi cũng không thích nhìn thấy anh.”
Vừa nói, Tống Hành Tùy vừa nghiêng đầu về phía cửa như muốn đuổi khách.
Hạng Châu chán nản vì không thể phản bác được điều gì, anh ta lưu luyến Viên Dĩ Thư rồi bất đắc dĩ xoay người rời khỏi Bắc Lâu.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Viên Dĩ Thư ăn từng miếng nhỏ, cô không dám ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của đối phương.
Tống Hành Tùy nheo mắt nhìn bàn tay vừa bị người khác chạm vào của Viên Dĩ Thư, mới vừa rồi, phản ứng của cô có vẻ rất tự nhiên như một thói quen, thái độ khác một trời một vực khi ở bên anh.
Một lúc sau, Tống Hành Tùy lên tiếng: “Lại đây.”
Bị điểm danh, Viên Dĩ Thư hơi khựng lại, Tống Hành Tùy đã thay đổi vị trí sang chiếc ghế bên cạnh cô, vậy mà anh vẫn còn gọi cô đến gần.
Viên Dĩ Thư đứng dậy, cô vừa mới di chuyển thì đã bị Tống Hành Tùy kéo vào trong lòng, một hơi thở bá đa͙σ đánh úp lấy cô, ký ức rạng sáng nay lại hiện lên trong đầu cô.
“Không muốn… ŧıểυ Thủy còn ở bên ngoài!”
Khoảnh khắc Tống Hành Tùy ôm chầm lấy Viên Dĩ Thư, sự gần gũi bất ngờ làm cho cô không được tự nhiên.
“Làm sao vậy? Sau khi gặp mặt chồng chưa cưới, cô thật sự tin vào lời nói dối sẽ đón cô về nhà của anh ta đấy à?”
Tống Hành Tùy nheo mắt và nhéo cằm của Viên Dĩ Thư, anh ra lệnh: “Hiện tại sự tự do của cô nằm trong hợp đồng, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với những người không liên quan, đừng để tôi phát hiện ra cô làm gì sai trái.”
Viên Dĩ Thư khẽ đáp ‘Ừ’ một tiếng.
Dáng vẻ nghe lời của Viên Dĩ Thư làm cho Tống Hành Tùy khá hài lòng, ngón tay anh di chuyển đến bên khóe môi cô, anh mập mờ lau đi vết nước còn dính trên đó.
Đột nhiên Tống Hành Tùy áp sát lại gần Viên Dĩ Thư.
“Đừng…” Viên Dĩ Thư lo lắng ngả người về phía sau, đôi tay của cô che chắn trước ngực, cô nói: “Đừng làm ở đây được không, sẽ bị người khác nhìn thấy…”
Đôi mắt lo âu của Viên Dĩ Thư chọc cười Tống Hành Tùy, cô càng lùi về sau anh càng được nước lấn tới.
“Yên tâm, ŧıểυ Thủy tinh ý hơn so với cô nghĩ.”
Tống Hành Tùy vuốt ve bờ môi của Viên Dĩ Thư, anh ám chỉ: “Làm quen trước đi, một ngày trôi qua rất nhanh, đêm nay cô sẽ không còn lý do để trốn tránh!”
Lại là sự sợ hãi, Tống Hành Tùy tự nhận bản thân không còn đủ kiên nhẫn, tối hôm nay, dù cho Viên Dĩ Thư nháo loạn thế nào, anh cũng sẽ không mềm lòng.
Ăn được một nửa bữa sáng, Viên Dĩ Thư bị người đàn ông ôm trong lòng âu yếm, phía sau lưng cô là cạnh bàn cứng rắn, phía trước là cái ôm ấm áp, cô không còn chỗ nào để trốn chạy.
Viên Dĩ Thư không biết cái gan lớn của Tống Hành Tùy đến từ đâu, nơi đây là phòng ăn, một khi có khách đến, chỉ cần đứng ở phòng khách vẫn có thể nhìn rõ động tĩnh đến từ hai người bọn họ.
Ngày hôm qua tất cả mọi người đều biết, bản hợp đồng dành cho cô và anh trai của Tống Hành Tùy, ngày hôm nay anh lại cả gan ôm người chị dâu này vào lòng để bắt nạt một cách bừa bãi.
Viên Dĩ Thư khá khó chịu, Tống Hành Tùy liên tục gặm cắn trên cổ của cô và phóng đại những tiếng hôn mυ"ŧ, cơ thể cô dần sinh ra một phản ứng quen thuộc.
Viên Dĩ Thư vẫn duy trì tâm lý đề phòng nếu như ŧıểυ Thủy đột nhiên đi tới và chứng kiến được hình ảnh hoang đường này.
“Ưm… Nhẹ chút được không? Anh cắn đau quá…”
Viên Dĩ Thư nép vào trong ngực người đàn ông, cô cảm nhận được đôi môi và chiếc lưỡi của anh đang mơn trớn trên làn da của mình.
Đầu tiên là những cái liếʍ láp nhẹ nhàng, sau đó anh dùng lực hút thật mạnh, cuối cùng là dùng hàm răng gặm cắn.
Một tay của Tống Hành Tùy ôm eo Viên Dĩ Thư, một tay thì nắn bóp ngực của cô cách lớp áo ngoài, anh dùng lực hơi mạnh làm cho cô đau đớn.
“Ah… Tống Hành Tùy…”
Viên Dĩ Thư ngửa cổ và bật ra những tiếng rêи ɾỉ không thể đè nén, cô chưa từng tận hưởng tình yêu đôi lứa, dù vào lúc này lý trí của cô không tự nguyện, nhưng phản ứng sinh lý bình thường khi được thân thiết là thứ cô không thể khống chế.
Nụ hôn và sự đụng chạm của người đàn ông quá thoải mái, dần dần, Viên Dĩ Thư buộc phải trầm luân.
Tiếng rên của Viên Di Thư khe khẽ như tiếng khóc nức nở, khi đôi môi của Tống Hành Tùy di chuyển đến trước ngực của cô, anh trực tiếp dùng tay xô đẩy mọi trở ngại, đôi môi anh dễ dàng tiếp cận da thịt của cô.
Hai trái anh đào chín mọng vô cùng nổi bật, xung quanh còn lưu lại rất nhiều dấu vết do Tống Hành Tùy lưu lại vào rạng sáng, hình ảnh này trong mắt anh vừa dâm mĩ lại hấp dẫn.
“Ưm… Không…”
Một lần nữa Tống Hành Tùy ngậm đầu nhũ xinh xắn vào trong miệng, anh không khống chế được sức lực, do đó anh đã cắn quá mạnh, Viên Dĩ Thư rùng mình, cô vô thức túm chặt lấy áo của anh.
Tống Hành Tùy nhanh chóng trấn an Viên Dĩ Thư, động tác của anh giảm lực và cẩn trọng hơn.
Hô hấp nóng bỏng liên tục phả vào ngực của Viên Dĩ Thư, cảm giác vừa ngứa lại nóng rát.
Viên Dĩ Thư không biết tiếp theo Tống Hành Tùy sẽ đùa nghịch nơi nào, từng tấc trên da thịt của cô gồng cứng, cô vô cùng căng thẳng.
Cái bụng phẳng lì của người phụ nữ run rẩy vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tống Hành Tùy vừa chơi đùa ngực của Viên Dĩ Thư vừa di chuyển bàn tay trượt dọc từ bụng của cô đến vị trí trung tâm giữa hai chân.
Chiếc quần rộng thùng thình của Viên Dĩ Thư đã tạo cơ hội cho hành động của Tống Hành Tùy, vốn dĩ cô muốn khép chân lại để phòng bị, tuy nhiên động tác nhỏ của cô vô tình giam giữ bàn tay của người đàn ông ở bên trong như thể đang dung túng cho hành vi của anh.
“Không thể… A… Tống Hành Tùy, đừng đút vào…”
Viên Dĩ Thư thực sự rất sợ mỗi khi Tống Hành Tùy chạm vào nơi đó của mình, cảm giác ngày hôm qua quá xa lạ đối với với cô, dường như mỗi khi anh chiếm lĩnh được nơi này, cơ thể cô sẽ không còn chịu sự quản lý của lý trí.
Tống Hành Tùy không phải một người lắng nghe nguyện vọng của người khác, mặc kệ Viên Dĩ Thư nức nở cất tiếng cầu xin, anh tiếp tục áp sát từng bước về phía cô.
Tống Hành Tùy trực tiếp gạt qυầи ɭóŧ của Viên Dĩ Thư sang một bên, hai ngón tay của anh nhanh chóng tiến vào bên trong hang động thần bí để khám phá.
“A... Không… Xin anh…”
Quả nhiên, vào lúc bị hai ngón tay Tống Hành Tùy xâm phạm, cả người Viên Dĩ Thư mềm oặt, sự kiên định còn sót lại lập tức sụp đổ, tất cả sự chú ý của cô đều dồn về nửa người dưới.
Ngón tay linh hoạt chậm rãi thọc sâu vào bên trong, nó chỉ dừng lại cho đến khi gặp phải chướng ngại vật, nó thay đổi phương hướng bằng cách gập cong lại và tấn công vào những vị trí bên trên.
Tống Hành Tủy ngẩng đầu lên, lúc này Viên Dĩ Thư đang gục đầu trên vai của anh sụt sùi, nhìn cô là biết ngay đang bị ai đó bắt nạt.
Tống Hành Tùy cảm thấy vô cùng khoan khoái, ŧıểυ huyệt của Viên Dĩ Thư mềm mại và chặt chẽ hơn bất kể bộ phận nào khác trên cơ thể cô, tốc độ hoạt động của hai ngón tay không ngừng tăng lên.
Chỉ mới đút thử bằng hai ngón tay đã đem đến cảm giác rất thoải mái cho Tống Hành Tùy, anh bắt đầu trông chờ đến đêm nay.
Tống Hành Tùy say mê cúi đầu chăm chú trồng dâu tây trên chiếc cổ trắng nõn nà của Viên Dĩ Thư, đầu lưỡi của anh liếʍ láp vành tai nho nhỏ rồi ngậm toàn bộ vào trong miệng.
“Hu hu… Dừng lại được không…”
Viên Dĩ Thư dứt khoát rúc vào trong ngực của Tống Hành Tùy, cô không dám nhìn những chỗ khác, cô càng sợ bị người khác nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ.
Kể từ tối ngày hôm qua, có vẻ như Viên Dĩ Thư đã tiến từng bước vào vực sâu thăm thẳm.
Tống Hành Tùy nhận ra chiếc bụng nhỏ của Viên Dĩ Thư phập phồng, anh biết cô sắp lên đỉnh, chính vì thế anh nhanh chóng dùng ngón tay cái mân mê hạt đậu nhỏ, kết hợp với sự ra vào nhanh hơn của hai ngón tay.
Tống Hành Tùy nhỏ giọng khen ngợi bên tai Viên Dĩ Thư: “Chị dâu, cô thật đẹp…”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ trầm và khàn, ngữ điệu của anh mang theo ý cười, Viên Dĩ Thư nghe xong vừa xấu hổ lại cảm giác như đang gặp cơn ác mộng.
Viên Dĩ Thư túm chặt áo của Tống Hành Tùy, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữa hai chân càng ngày càng bành trướng như thể có thứ gì đó sắp xuyên thủng cơ thể cô.
Trong giây phút tiếp ngay sau đó, giữa tiếng nước bì bõm, Viên Dĩ Thư rùng mình rồi cao trào trong lòng của Tống Hành Tùy.
“A a a…”
Rốt cuộc thì Viên Dĩ Thư không còn kiềm chế được những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô cảm nhận được bản thân đã phun rất nhiều nước, trên quần và trên tay của Tống Hành Tùy ướt sũng, gương mặt của cô dính chặt vào trong ngực của anh, những giọt nước mắt to như hạt trân châu liên tiếp chảy ra.
Viên Dĩ Thư không dám cử động hay nói chuyện vì sợ người bên cạnh sẽ tiếp tục hoặc là nói những lời lẽ không hay.
Tống Hành Tùy ép Viên Dĩ Thư phải ngẩng đầu, sau đó anh từ tốn rút tay ra rồi giơ lên cho cô nhìn, anh nói: “Chị dâu, đều là nước của cô đó.”
Viên Dĩ Thư nhìn dâm dịch của bản thân dính đầy trên bàn tay và ngón tay của Tống Hành Tùy, khi nghe lời chất vấn của anh, cô chỉ có thể nói xin lỗi: “Tôi, tôi không cố ý, thực xin lỗi…”
Đôi mắt của người phụ nữ đỏ hoe vì khóc, chẳng qua hơn 90% những giọt nước mắt đến từ phản ứng sinh lý.
Nước mắt che kín toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng đến mức đáng thương.
Tống Hành Tùy mỉm cười, anh nói tiếp: “Chỉ cần chị dâu hôn tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Viên Dĩ Thư nghẹn ngào, cô hơi ngơ ngác, dù bên môi Tống Hành Tùy đang giữ một nụ cười nhưng trong ánh mắt anh lại không có ý cười, rất rõ ràng, nếu cô không làm theo ý của anh thì sẽ bị trừng phạt.
Viên Dĩ Thư không dám chống đối, sau một vài giây do dự, cô dâng hiến đôi môi của mình cho Tống Hành Tùy.
Kinh nghiệm hôn môi của Viên Dĩ Thư chỉ mới có vài lần, chính là đến từ ngày hôm qua và hôm nay.
Viên Dĩ Thư chỉ đơn giản áp môi của mình lên môi Tống Hành Tùy rồi bất động, cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Yết hầu của Tống Hành Tùy lăn lộn, đôi môi anh vẫn không rời môi Viên Dĩ Thư mà chất vấn: “Đã hôn mấy lần rồi mà vẫn không đạt chuẩn, như thế này làm sao tôi yên tâm giao cô cho anh trai đây? Chị dâu, nếu không học thành tài thì cô chỉ có thể tiếp tục ở lại đây với tôi.”
Giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp lạnh lùng, rụt rè quả thực không phải chuyện xấu, nhưng để Tống Hành Tùy hài lòng thì không được phép.
Hiểu được ý tứ của Tống Hành Tùy, Viên Dĩ Thư không thể giả chết được nữa, cô lúng túng vòng tay qua cổ người đàn ông, đôi môi của cô khẽ cử động và bắt chước những gì Tống Hành Tùy đã từng làm trước đó.
Nhận được sự chủ động của Viên Dĩ Thư, dĩ nhiên Tống Hành Tùy sẽ đáp lại, chẳng qua anh vẫn đặt quyền điều khiển về tay Viên Dĩ Thư, anh buộc cô phải tự mình tiếp tục.
Viên Dĩ Thư cam chịu và từ từ nhắm mắt lại, cô cố gắng hồi tưởng cách thức Tống Hành Tùy đã làm, cô bắt chước động tác liếʍ mυ"ŧ của anh.
Chẳng bao lâu sau, Viên Dĩ Thư dần buông xuống sự thẹn thùng, cô thè lưỡi liếʍ cánh môi của Tống Hành Tùy, tiếp đó cô chậm rãi thâm nhập vào khoang miệng của anh, ngay khi đầu lưỡi nhỏ nhắn chạm đến đầu lưỡi dày dặn, cô đã bị tước đoạt quyền tiến công.
“Ưm…”
Tống Hành Tùy vui vẻ đoạt lại quyền dẫn dắt, anh dùng răng cắn nhẹ vào đầu lưỡi của Viên Dĩ Thư, hơi thở dồn dập của hai người hòa quyện vào nhau.
Đã đến tận giây phút này, Viên Dĩ Thư vẫn chưa thể thực sự thả lỏng.
Tống Hành Tùy dùng bàn tay dính đầy dâm dịch thò vào trong áo của Viên Dĩ Thư và thô bạo cướp đoạt bộ ngực đáng yêu.
Sau một khoảng thời gian không xác định, rốt cuộc thì Tống Hành Tùy đã ban phát lòng từ bi và buông tha cho Viên Dĩ Thư.
Trước khi Viên Dĩ Thư được tự do, Tống Hành Tùy thì thầm vào bên tai cô: “Chị dâu, buổi tối nay nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn đợi tôi về.”
Viên Dĩ Thư không dám nghe nữa, cô chỉnh trang đồ ngủ một cách qua loa rồi rời khỏi phòng ăn.
Khi đi ngang qua phòng khách, Viên Dĩ Thư bắt gặp ŧıểυ Thủy, bây giờ cô đã hiểu tại sao Tống Hành Tùy lại nói ŧıểυ Thủy là người rất thức thời.
Dù nhìn thấy một Viên Dĩ Thư với quần áo xộc xệch, nét mặt của ŧıểυ Thủy vẫn vô cùng thản nhiên, chưa từng có một vết nứt khác thường xuất hiện trên gương mặt cô ấy.

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc