Cưỡng Chiếm Chị Dâu
Chương 5
Viên Dĩ Thư khấp khểnh bước lên lầu, Tống Hành Tùy cũng rời khỏi phòng ăn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trong ánh mắt anh là vẻ nghiền ngẫm hiếm có.
ŧıểυ Thủy lên tiếng nhắc nhở: “Cậu hai, luật sư Hầu đang chờ ở thư phòng.”
Sau khi Tống Hành Tùy bước vào thư phòng, luật sư Hầu cầm một xấp tài liệu đứng dậy chào hỏi: “Cậu hai.”
“Ừ, đã làm xong hết chưa?”
“Đã xong xuôi. Chỉ là, cái chết của cậu cả không thể giấu được lâu, người ngoài muốn tới thăm bệnh còn có thể chặn lại, nhưng nếu bà chủ muốn đến thăm, một hai lần còn ổn, càng ngăn cản nhiều sẽ có thể làm cho bà chủ sinh nghi.”
Trên thực tế, người chết trong vụ tai nạn ô tô không chỉ có Tống Trí, mặc dù sau khi trải qua thập tử nhất sinh, Tống Tự Sinh vẫn còn sự sống, nhưng sau nửa tháng cứu chữa, cuối cùng các bác sĩ vẫn đưa ra tuyên bố tử vong.
Chỉ cần Tống Tự Sinh qua đời, bản di chúc sẽ ngay lập tức phân chia thành hai phần cho Tống Hành Tùy và đứa trẻ trong bụng Từ Nghi Ngôn.
Kết quả này là thứ Tống Hành Tùy không thể nào chấp nhận được.
Nếu đơn giản chỉ chia đều cùng anh trai Tống Tự Sinh thì chẳng sao, nhưng Tống Hành Tùy sao có thể cho phép cổ phần rơi vào tay cục thịt của Từ Nghi Ngôn, một người phụ nữ mưu mô.
Hơn nữa, khi Tống Trí có ý định lập di chúc, Từ Nghi Ngôn bất ngờ đề cập đến việc mang thai, về chuyện này, Tống Hành Tùy vẫn còn cảm thấy đáng ngờ.
Chính vì vậy, Tống Hành Tùy trực tiếp mua chuộc luật sư Hầu và những người ở bệnh viện, thông tin được tiết lộ với thế giới bên ngoài là Tống Tự Sinh quả thực bị thương rất nặng, tuy nhiên bằng một cách thần kỳ nào đó, tính mạng không đáng lo ngại.
Mặc dù tính mạng được bảo toàn, nhưng đôi chân của Tống Tự Sinh đã mất đi năng lực đi lại, bằng cách này, ít nhất 60% cổ phần nằm yên ổn trong tay của Tống Hành Tùy.
Nghe những lời băn khoăn của luật sư Hầu, có vẻ như Tống Hành Tùy chẳng để tâm.
“Sợ cái gì? Tôi và anh trai do cùng một mẹ sinh ra, nếu như Từ Nghi Ngôn muốn xem, tôi đương nhiên có thể ngụy trang cho cô ta nhìn.”
“Chẳng qua so với chuyện liên quan đến anh trai tôi, cô ta có vẻ sốt ruột hơn về sự phát triển của đứa con trong bụng. Dù sao thì, tám tháng sau cô ta phải sinh được ra một cục thịt và bắt buộc phải xác định đó là hạt giống của ông già nhà tôi.”
Một cục thịt chưa thành hình mà cũng muốn tranh gia sản với anh? Suy nghĩ của Từ Nghi Ngôn quá thiển cận rồi.
Dĩ nhiên luật sư Hầu sẽ theo phe của Tống Hành Tùy, dù sao thì hiện tại anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống.
“Cậu hai nói đúng, vậy… Tối hôm qua, cô gái họ Viên kia thế nào? Cô ấy cũng coi như là người của Từ Nghi Ngôn, lẽ tất yếu cô ấy sẽ phải thường xuyên tiếp xúc cùng cậu cả, nếu như cô ấy phát hiện ra điểm bất thường thì phải làm sao?”
Viên Dĩ Thư là người do Từ Nghi Ngôn tiến cử, luật sư Hầu chỉ cần nghĩ đến bọn họ cùng một giuộc, nếu như mọi chuyện bị cô vạch trần thì sẽ không tốt chút nào.
“Yên tâm, tôi có cách riêng của mình. Phòng của anh trai đã được khóa bằng mật khẩu, tôi sẽ cử người theo dõi, bất kỳ ai muốn gặp anh trai đều phải được sự đồng ý của tôi.”
Bao gồm cả đối tượng quan hệ.
Đối với Viên Dĩ Thư, dĩ nhiên anh sẽ cho cô gặp mặt ‘Anh trai’, tuy nhiên trong phần lớn thời gian, anh sẽ khống chế hoạt động của cô.
Cô muốn trong ứng ngoài hợp cùng với Từ Nghi Ngôn? Chỉ sợ cô sẽ không bao giờ có cơi hội này!
*
Viên Dĩ Thư đã hỏi thăm ŧıểυ Thủy, Tống Hành Tùy không sắp xếp phòng riêng cho cô, phòng của Tống Tự Sinh cô cũng không được phép bước vào, do đó trước mắt, cô chỉ có thể ở cùng phòng với Tống Hành Tùy.
Buổi tối cũng đã đến, 7 giờ, 8 giờ mà Tống Hành Tùy vẫn chưa trở về, Viên Dĩ Thư hít sâu một hơi rồi thả lỏng để bước vào phòng tắm, cô thầm hy vọng tối ngày hôm nay anh sẽ không trở về.
Tuy nhiên, trong khi Viên Dĩ Thư đang đánh răng rửa mặt, cánh cửa phòng đã lặng lẽ mở ra.
Động tác của Tống Hành Tùy rất khẽ cộng thêm tiếng nước chảy ào ào, về cơ bản Viên Dĩ Thư không phát hiện có người bước vào phòng.
Trong khi Viên Dĩ Thư đứng trước gương lau mặt, cánh cửa phòng tắm bất ngờ bị mở tung.
Viên Dĩ Thư nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông qua gương, trong mắt anh không chút che giấu ham muốn tìиɧ ɖu͙©, điều này đã làm cho cô nhớ lại lời anh từng nói vào buổi sáng.
—— “Chị dâu, buổi tối nay nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn đợi tôi về.”
Viên Dĩ Thư không thể ngờ Tống Hành Tùy lại đột nhiên quay trở về, theo bản năng, cô túm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh để quây quanh người rồi đứng im không nhúc nhích.
Ánh mắt của Tống Hành Tùy trần trụi nhìn ngó từ bờ vai trần xuống đến đôi chân thon dài thẳng tắp của Viên Dĩ Thư.
Một cơ thể trắng trẻo yểu điệu, trên người Viên Dĩ Thư tỏa ra một mùi hương thơm ngát, chiếc khăn tắm bọc lấy cô chỉ có thể che tới phần bắp đùi, rất rõ ràng, cô chưa hề chuẩn bị gì để đề phòng Tống Hành Tùy.
Mỗi bước tiếp cận của Tống Hành Tùy, anh nhận ra Viên Dĩ Thư càng căng thẳng hơn.
“Chị dâu, tắm xong chưa?”
Tống Hành Tùy ôm chầm lấy Viên Dĩ Thư từ sau lưng, lồng ngực ấm áp của anh áp lên bờ lưng trần, hơi thở nóng hổi của anh phả vào người cô, giọng nói của anh vô cùng ái muội.
Hô hấp của Viên Dĩ Thư càng lúc càng dồn dập, cô mím môi rồi vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Ừm.”
Nhận được lời khẳng định, hiển nhiên Tống Hành Tùy rất hài lòng, anh khom người bế Viên Dĩ Thư bước ra ngoài phòng ngủ.
Sau khi đặt Viên Dĩ Thư lên giường, Tống Hành Tùy chậm rãi cởi đồ của bản thân dưới ánh nhìn hồi hộp của cô.
Tống Hành Tùy cúi đầu ngửi mùi hương trên người Viên Dĩ Thư, rất quen thuộc, đó là mùi sữa tắm anh thường dùng, lúc này đây ngửi được hương vị mình hay dùng trên người cô, bầu không khí giữa cả hai càng thêm mập mờ.
Tống Hành Tùy nắm cằm của Viên Dĩ Thư, trước hết anh dí sát vào gần môi của cô để thăm dò, nhận ra cô không có ý định trốn tránh, anh thư thái bắt đầu hôn cô, đầu lưỡi của anh thoải mái tiến công theo sở thích.
Chỉ với một ngày huấn luyện, từ chỗ khóc lóc thảm thiết để chống cự thì bây giờ Viên Dĩ Thư đang âm thầm và bình thản hơn để chấp nhận sự thật.
Tống Hành Tùy xoa nắn ngực của Viên Dĩ Thư cách chiếc khăn tắm, ngay sau đó anh nhanh chóng lột bỏ mọi sự che chắn trên người cô.
Hơi lạnh bất ngờ thấm vào da thịt, Viên Dĩ Thư khẽ rùng mình.
Động tác của Tống Hành Tùy dần trở nên mạnh mẽ hơn, nụ hôn dịu dàng thăm dò lúc ban đầu từ từ biến đổi thành cuồng nhiệt hơn, anh mở rộng hai chân của Viên Dĩ Thư và dùng phần thân dưới cọ xát vào chính giữa.
“Ưm…”
Viên Dĩ Thư hơi khó chịu, từ môi cho đến cổ và cả xương quai xanh, người đàn ông phía trên thỏa thích vừa hôn, vừa liếʍ, vừa cắn cô.
Làn da của Viên Dĩ Thư vốn mỏng manh và nhạy cảm, trong vòng một ngày, cô liên tục bị Tống Hành Tùy đánh dấu, những dấu vết cũ còn chưa mờ đi thì đã xuất hiện rất nhiều dấu vết mới.
Viên Dĩ Thư hé miệng thở hổn hển, trong cổ họng của cô phát ra một tiếng rên khe khẽ, dù vẫn tồn tại lớp quần ngăn cách thì vật thể to và cứng giữa hai chân người đàn ông vẫn đem đến cho cô cảm xúc lạ lẫm khó diễn tả thành lời.
Trạng thái của Viên Dĩ Thư là khỏa thân trọn vẹn, mỗi khi chiếc lưỡi trơn trượt của Tống Hành Tùy tìm đến đầu nhũ, cơ thể mẫn cảm của cô lập tức run rẩy.
“Đừng, đừng liếʍ… Ngứa lắm…”
Viên Dĩ Thư khẽ nheo mắt, gương mặt cô thể hiện một vẻ bứt rứt, cô cảm giác được dường như có rất nhiều nước đang chảy ra từ giữa chân cô, cô không dám cúi đầu, cô sợ nhìn thấy dâm dịch của mình bị dính trên quần của người đàn ông.
“A… Không muốn…”
Tống Hành Tùy chuyên tâm gặm cắn ngực của Viên Dĩ Thư, gần như mọi vị trí ở nửa người trên của cô đều bị công phá.
Hôn chán chê, Tống Hành Tùy ngẩng đầu lên nhìn ngắm cơ thể chi chít dấu hôn cũ mới đan xen của Viên Dĩ Thư.
Tống Hành Tư nhổm người dậy và chính thức cởi thắt lưng, khu vực giữa hai chân của anh phồng lên như một túp lều.
Tống Hành Tùy tự vuốt ve ©ôи th!t của mình, anh nhìn chăm chú hoa huyệt ướt át và có phần đói khát của Viên Dĩ Thư.
Tống Hành Tùy đỡ quy đầu đấu đá loạn xạ ở bên ngoài cửa động, một bàn tay khác của anh thuần thục nhào nặn bầu ngực của Viên Dĩ Thư.
“Chị dâu, sao lại nhắm tịt hai mắt thế kia, vẫn còn sợ à?”
Câu hỏi của Tống Hành Tùy ung dung như không, nhưng chỉ cần cô trả lời không đúng ý, có lẽ ngay trong một giây tiếp theo anh sẽ trở mặt.
Mặc dù sợ hãi, nhưng Viên Dĩ Thư chỉ có thể cắn răng chịu đựng tiếp xúc khác lạ đến từ ©ôи th!t của người đàn ông và mở mắt ra nhìn anh.
Trong ánh mắt Tống Hành Tùy lại hiện lên vẻ khinh thường cùng sự châm biếm như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Viên Dĩ Thư chậm rãi lắc đầu.
“Hừ, đúng rồi. Chị dâu, nếu cô đã lựa chọn con đường này thì đừng làm ra vẻ e sợ hay rụt rè chọc cười người khác như thế. Ngoan ngoãn mà phối hợp đi, như vậy là tốt nhất cho cả cô và tôi.”
Tống Hành Tùy cười vô cùng tà ác, anh vừa nhét quy đầu vào trong lỗ nhỏ vừa nhéo cằm của Viên Dĩ Thư ra lệnh: “Chị dâu, còn nhớ buổi sáng nay chúng ta đã hôn như thế nào không?”
Ánh mắt và lời nói của Tống Hành Tùy đã thể hiện rõ thái độ của anh.
Viên Dĩ Thư phát hiện có vật thể lạ đang xông vào cơ thể mình, cô không dám nhiều lời mà chỉ nghe lời và làm theo yêu cầu của Tống Hành Tùy, cô vòng tay qua cổ của anh và dâng hiến nụ hôn của mình giống như buổi sáng.
Vào khoảnh khắc Viên Dĩ Thư chủ động hôn Tống Hành Tùy, một tay của anh kiềm chế đôi tay của cô đang đặt sau gáy mình, đồng thời vào khoảng thời gian đó, quy đầu của anh hừng hực khí thế trực tiếp đâm thẳng xuyên thủng.
“Hức…”
Tiếng kêu đau đớn của Viên Dĩ Thư bị che đậy trong miệng của Tống Hành Tùy, tốc độ thâm nhập của anh không nhanh lắm, nhưng đối với Viên Dĩ Thư, người trải qua quan hệ tìиɧ ɖu͙© lần đầu tiên, cơn đau làm cho cô không thể chịu nổi.
Cơ thể của Viên Dĩ Thư cuộn tròn lại, đôi tay đang đặt trên cổ người đàn ông của cô siết thật chặt vào nhau với mong muốn giảm bớt nỗi đau bị xé rách.
Cũng may Tống Hành Tùy không vội vã di chuyển, lẽ dĩ nhiên chính anh cũng không thể ngờ bên trong Viên Dĩ Thư lại chật hẹp đến thế, cho dù anh đã tiến được vào trong thì vẫn gặp khó khăn nếu muốn chuyển động.
Tống Hành Tùy cảm nhận sự phản đòn đến từ hang động nhỏ bé và ướt át, ©ôи th!t của anh được bao bọc chặt chẽ bởi những lớp thịt, đôi môi anh vẫn nhẹ nhàng mυ"ŧ mát cái miệng nhỏ đang khóc thút thít.
Tống Hành Tùy nuốt hết âm thanh của Viên Dĩ Thư, anh dịu dàng dùng môi lưỡi hôn cô để trấn an, chờ đến khi cô bớt căng thẳng hơn, anh bắt đầu từ từ di chuyển.
May mắn thay, ŧıểυ huyệt của Viên Dĩ Thư đã sản sinh đủ chất dịch bôi trơn và chủ động phối hợp cùng với Tống Hành Tùy, do đó việc anh muốn ra ra vào vào trong cô cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Tống Hành Tùy cắn vành tai của Viên Dĩ Thư, anh khẽ nói: “Chị dâu, cô thật chặt…”
Lời nói của Tống Hành Tùy vừa dứt, cả người của Viên Dĩ Thư đỏ bừng, cô xấu hổ nghiêng đầu và nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Đôi môi Viên Dĩ Thư đã không còn bị lấp kín, tiếng rên phát ra quả nhiên lớn tiếng và quyến rũ hơn.
“Ah… A, a… Quá sâu rồi…”
Người đàn ông lắc mông rồi dùng sức đưa đẩy, hết lần này đến lần khác cây gậy thịt của anh đều chọc đến nơi sâu nhất bên trong Viên Dĩ Thư.
Viên Dĩ Thư không ngừng lùi về phía sau, khóe mắt của cô hơi cay cay, và rồi cô bắt đầu khóc.
Tốc độ của Tống Hành Tùy lúc đầu khá vừa phải, anh chỉ đơn giản xỏ xuyên qua Viên Dĩ Thư với tư thế truyền thống nhất mà không có ý đồ gì khác.
Chẳng qua, kích thước của Tống Hành Tùy quá lớn, mỗi chuyển động của anh đều làm cho Viên Dĩ Thư run rẩy.
“Hu hu hu… Tống Hành Tùy…”
Tống Hành Tùy nằm đè lên người Viên Dĩ Thư, vòng eo của anh di chuyển nhịp nhàng như một cái máy đóng cọc, chiếc giường bên dưới cũng không chịu nổi tác động của cặp đôi phía trên mà phát ra tiếng kêu cót két.
ŧıểυ huyệt của Viên Dĩ Thư quá nhỏ, mỗi lần Tống Hành Tùy ra vào đều phải dùng sức, nếu không thì cây gậy thịt của anh sẽ bị khóa chặt không thể nhúc nhích.
Tống Hành Tùy thở dốc, trán và cánh tay của anh nổi đầy những đường gân xanh.
“Tống Hành Tùy… To quá… Làm ơn, chậm… Chậm lại một chút…”
“Bạch, bạch, bạch…”
Tốc độ và lực va chạm càng ngày càng nhanh hơn, ŧıểυ huyệt của Viên Dĩ Thư cũng trở nên hưng phấn.
Mặc dù Viên Dĩ Thư không muốn phá hỏng bầu không khí nồng cháy này quá nhanh, nhưng cô thực sự không thể tiếp tục chịu nổi những cú va chạm mãnh liệt.
Liên tiếp bị tấn công vào những điểm mẫn cảm nhất, Viên Dĩ Thư uốn éo điên cuồng, đôi chân của cô cũng vung vẩy tùy ý, dáng vẻ của cô hiện tại trông thật đáng thương.
Hai quả trứng lủng lẳng đập vào mông Viên Dĩ Thư theo nhịp điệu của Tống Hành Tùy, tất cả đều là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.
Bụng dưới của Viên Dĩ Thư co giật, kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong cô giống như một cơn lũ, trong chớp mắt đã càn quét và chảy ào ạt mà không hề báo trước.
“A a a… Xin anh…”
Nơi kết hợp của hai người cùng vùng ga trải giường bên dưới ướt sũng, Viên Dĩ Thư vừa đau lại có phần sung sướиɠ kêu lên, rốt cuộc thì cô đã khiến cho người đàn ông bên trên tạm dừng.
Cả người Viên Dĩ Thư run lẩy bẩy, đôi mắt của cô mơ màng và ngân ngấn nước mắt trong khi đang hồi phục sau dư vị của cao trào.
Tống Hành Tùy lật người của Viên Dĩ Thư lại, anh hôn lên tấm lưng trần xinh đẹp và thân mật vuốt ve eo của cô.
“Chị dâu, vừa rồi có thoải mái không? Nói thật.”
Giọng nói của Tống Hành Tùy vang lên bên tai Viên Dĩ Thư, câu hỏi của anh chẳng khác nào ép buộc cô phải trả lời theo ý mình.
“Hức, thoải mái…”
Viên Dĩ Thư nhỏ giọng khóc nức nở, sau khi nói xong cô bèn chôn mặt vào gối, kể từ lúc bị Tống Hành Tùy hôn, cô đã không thể duy trì được ý nghĩ trốn chạy.
Tống Hành Tùy cười khẩy, sau đó anh nhấc một chân của Viên Dĩ Thư lên và một lần nữa nhắm thẳng vào trong ŧıểυ huyệt của cô.
“Hu hu… Đau quá…”
Cơ thể cả hai cùng chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bờ mông của Viên Dĩ Thư hơi chổng lên để đón nhận tư thế làʍ t̠ìиɦ mới.
Tư thế này tạo cơ hội cho toàn bộ ©ôи th!t của Tống Hành Tùy dễ dàng xâm nhập vào bên trong Viên Dĩ Thư, vào lúc này, cơn đau lại bất ngờ đánh úp, nó lấn át cả kɧoáı ©ảʍ, điều này làm cho Viên Dĩ Thư không chịu nổi mà càng khóc dữ dội hơn.
“A, a… Hu hu hu… Tống Hành Tùy… Dừng lại đi…”
Viên Dĩ Thư nghẹn ngào, đôi tay của cô túm chặt lấy ga trải giường, toàn bộ cơ thể cô rung lắc mạnh mẽ, tầm nhìn của cô dần trở nên mơ hồ.
Cho dù khóc đến mức thương tâm thì Viên Dĩ Thư cũng không hề có ý định phản kháng, dù sao thì, nếu cô chống đối, có thể cô sẽ khơi dậy cơn tức giận của người đàn ông.
Tống Hành Tùy thô bạo va chạm từ phía sau, kể cả khi nghe được lời cầu xin của Viên Dĩ Thư, thâm tâm anh cũng chẳng xuất hiện nửa phần thương hại.
“Rõ ràng rất thoải mái, chị dâu, khẩu thị tâm phi là không tốt đâu!”
Vừa dứt lời, ©ôи th!t của người đàn ông tiếp tục thực hiện hành vi lỗ mãng, âm thanh va chạm vang vọng khắp căn phòng.
“A a a… Không… Đau quá…”
Viên Dĩ Thư nhíu mày thật chặt và khóc lớn, gần như cả khuôn mặt của cô bị ấn vào gối, cô liên tục phải chịu đựng những cú thúc khiến cô nghẹt thở.
Viên Dĩ Thư há mồm cắn vào mép gối, cô không dám nói thêm một lời từ chối nào để tránh chọc tức người ở phía sau.
“A… Ưm… A, a…”
Viên Dĩ Thư chịu không nổi mà lắc mông, ©ôи th!t như cái chày sắt giã mạnh vào cơ thể cô, cô thì không thể tránh né hay chống cự mà chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.
“Bạch, bạch, bạch… Bạch, bạch, bạch…”
Tần suất kết hợp thực sự rất tàn nhẫn, cả gương mặt Viên Dĩ Thư đỏ bừng vì kìm nén, thậm chí làn da trên cả cơ thể cô cũng ửng hồng.
Đôi mắt của Tống Hành Tùy rất bình tĩnh trong suốt cả quá trình, so với nỗi đau làm cho người phụ nữ bên dưới mơ màng thì nhìn anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Một lần nữa được đối mặt với Tống Hành Tùy, Viên Dĩ Thư thở hổn hển, cô khóc nhiều đến mức đầu óc cảm thấy tê dại và đau nhức.
Tống Hành Tùy cúi đầu hôn Viên Dĩ Thư, không nhận thấy sự đối chọi của cô, lưỡi của anh quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ và cùng nhau nhảy múa, sau đó anh lại ngấu nghiến đầu nhũ ngon mắt.
“Hu hu hu…”
Viên Dĩ Thư để mặc cho Tống Hành Tùy điều khiển mình, cơ thể trắng nõn nà của cô dần được lấp kín bởi những dấu hôn.
Người đàn ông này tựa như không biết mệt mỏi mà chăm chỉ cày cấy trên người của cô hết lần này đến lần khác.
Viên Dĩ Thư không nhớ Tống Hành Tùy đã bắn bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lại được rót ra, cuối cùng thì cô cũng có khoảng thời gian được hít thở để lấy lại sức.
nɠɵạı trừ mồ hôi, trên người của cả hai dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâm dịch, Viên Dĩ Thư mệt đến mức còn không nhấc nổi cánh tay, Tống Hành Tùy thì vẫn hăng hái ôm cô và gặm cắn da thịt của cô.
Một lúc sau, Tống Hành Tùy bế người phụ nữ đang buồn ngủ vào phòng tắm, ngay khi nước từ vòi sen chiếu thẳng vào người, Viên Dĩ Thư miễn cưỡng kéo lại sự tỉnh táo.
Viên Dĩ Thư nằm trong vòng tay của người đàn ông, bàn tay to của anh tùy ý lả lướt khắp người cô để rửa sạch những chất nhầy, rất nhanh, dấu vết nhớp nháp trên cơ thể cô dần biến mất.
Tống Hành Tùy hài lòng vuốt ve làn da mịn màng của Viên Dĩ Thư và quan sát những dấu vết do bản thân tạo ra trên người cô, và rồi, vòi sen còn chưa kịp tắt, một lần nữa anh nhấc chân của cô lên và chen lấn vào bên trong cô.
“A… Ưm…”
Viên Dĩ Thư thực sự không ngờ rằng Tống Hành Tùy vẫn còn sức, trước khi cô kịp hồi phục thì đã bị anh kéo vào một cuộc chiến mới.
Cơ thể cường tráng của Tống Hành Tùy kề sát cơ thể mềm mại của Viên Dĩ Thư, có vẻ như anh rất thích vừa ch*ch vừa đùa nghịch ngực của cô.
Không bao lâu sau, những giọt nước mắt sinh lý lại tuôn rơi trên gương mặt Viên Dĩ Thư.
“Chị dâu…”
Tống Hành Tùy tận hưởng cơ thể hấp dẫn và nhạy cảm của Viên Dĩ Thư, một tay của anh thì cầm chân cô quấn quanh eo mình, một tay thì giữ sau gáy và hôn cô nồng nhiệt, tốc độ ra vào đã tạo nên âm thanh phóng đãng vang lên trong phòng tắm.
“Hu hu hu…”
Tống Hành Tùy dùng toàn bộ sức lực để tấn công, Viên Dĩ Thư đứng không vững, cô dựa dẫm vào người của anh để làm điểm tựa.
Cũng may, Tống Hành Tùy rất khỏe, anh dễ dàng ôm cô mà vẫn có thể làʍ t̠ìиɦ không ngừng.
Tiếng khóc trong phòng tắm kéo dài rất lâu, Tống Hành Tùy dường như đã miễn nhiễm cảm xúc khi nghe tiếng khóc suốt đêm.
Sự chán ghét trong Tống Hành Tùy lần lượt biến mất sau mỗi lần anh xuất tinh, những gì còn sót lại là sự chiếm hữu vô cùng vô tận đối với Viên Dĩ Thư.
Lần thứ hai được đặt xuống giường, Viên Dĩ Thư không thể chịu đựng mà bắt đầu cầu xin buông tha, cô cuộn tròn trong chăn và lên tiếng từ chối mà không bận tâm người đàn ông có tức giận hay không: “Xin anh mà, Tống Hành Tùy… Tôi, tôi thực sự không chịu nổi…”
Tống Hành Tùy chỉ dùng chút sức vẫn dễ dàng kéo Viên Dĩ Thư vào trong lòng, chỉ một giây tiếp theo anh lại mạnh mẽ chiếm đoạt cô, anh nói: “Chị dâu, một lần cuối cùng, ngoan ngoãn nằm xuống.”
“Không muốn…”
“A… A, a…”
Âm thanh và hình ảnh sống động liên tục xảy ra trong phòng, từ 8 giờ tối cho đến lúc Viên Dĩ Thư hoàn toàn chìm vào hôn mê thì mới chính thức kết thúc.
Một cảm giác ngột ngạt bao trùm cơ thể Viên Dĩ Thư trong vài giờ, giống như hơi thở bá đa͙σ của Tống Hành Tùy đang bao vây và chiếm giữ cô.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị