Cưỡng Chiếm Chị Dâu

Chương 3

Trước Sau

break

So với vẻ yên bình ở Bắc Lâu, tòa nhà phía nam trong khuôn viên biệt thự nhà họ Tống với tên gọi Nam Lâu lúc này lại rất sôi động.
Nam Lâu là nơi Tống Trí và người vợ thứ hai Từ Nghi Ngôn sinh sống, hiện tại Tống Trí đã qua đời, tuy nhiên khung cảnh nơi đây chẳng có chút ảm đạm hay lạnh lẽo nào.
Trong căn phòng rộng lớn, một người đàn ông và một người phụ nữ đang vô tư quan hệ tìиɧ ɖu͙©, những tiếng rên, những lời lẽ dâm tục vang lên mà không quan tâm liệu có ai nghe được.
Từ Nghi Ngôn trần trụi nằm ở bên dưới người đàn ông, bộ ngực trắng nõn của cô ta bị ai đó ngấu nghiến như đang mυ"ŧ sữa, đôi chân thon dài quyến rũ quấn quanh eo người đàn ông, cơ thể cô ta lắc lư theo tần số đưa đẩy.
“A... Ư, ưm… Chậm lại chút… Tôi bị anh ch*ch chết mất…”
Một món đồ chơi ưu việt đang lấy lòng Từ Nghi Ngôn, ít nhất là hơn hẳn so với người chồng trung niên đã chết của cô ta, cô ta cảm thấy rất sướиɠ, những cú thúc nhanh và mạnh làm cho cô ta không thể ngăn nổi những tiếng rên la.
Người đàn ông đang xỏ xuyên trong cơ thể Từ Nghi Ngôn không ai khác chính là Hạng Châu, đứa con trai duy nhất của nhà họ Hạng.
Hạng Châu duỗi thẳng eo, anh ta liên tiếp làm những độc tác đóng cọc nhanh và bạo lực, khi nghe những tiếng rêи ɾỉ phóng túng, anh ta càng hăng hái hơn.
“Đồ lẳng lơ, nếu chậm hơn thì sao làm cho cô sướиɠ được? Kẹp chặt hơn đi…”
“Bạch, bạch, bạch…”
Tống Trí lúc sinh thời phong lưu đa tình, ông có một vị thế khá cao trong giới thượng lưu, tuy nhiên sau khi vợ qua đời, trong rất nhiều năm ông không hề có ý định tái hôn.
Vậy mà, ở độ tuổi trung niên, Tống Trí kết hôn với một người phụ nữ còn nhỏ hơn con trai út của mình hai tuổi, điều này chứng tỏ thủ đoạn của Từ Nghi Ngôn rất cao tay.
Đáng tiếc là tâm nguyện cuối cùng của Tống Trí trước khi quy tiên không thể thỏa mãn tham vọng của Từ Nghi Ngôn.
Hạng Châu là quản lý dự án làm trong công ty nhà họ Tống, vốn dĩ anh ta không cần ghen tị với người khác khi có được một người vợ chưa cưới dịu dàng và hiểu chuyện như Viên Dĩ Thư, thế nhưng hai người họ chưa kết hôn, Hạng Châu cũng chưa được chạm vào Viên Dĩ Thư.
Hạng Châu tình cờ gặp được Từ Nghi Ngôn say khướt, trước giờ cô ta là người chẳng e dè về nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, hai người củi lửa gặp nhau bèn bốc cháy một cách tự nhiên.
Khi một người đàn ông trong độ tuổi sung mãn gặp một người phụ nữ cô đơn, khỏi phải nói đến những chuyện sẽ xảy ra ngay sau đó.
Cả hai người vẫn giữ liên lạc, Hạng Châu cho rằng mối quan hệ ngoài luồng này sẽ chấm dứt khi anh ta kết hôn với Viên Dĩ Thư, nhưng anh ta không ngờ điều mình nhận được lại là tin tức về cái chết đột ngột của Tống Trí.
Đối với thông tin nhà họ Tống cần tìm một người phụ nữ thích hợp để sinh con, Hạng Châu đã nghe theo lời xúi giục của Từ Nghi Ngôn và cống nạp Viên Dĩ Thư.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, Hạng Châu vừa kiếm được tiền lại vừa giúp đỡ được bạn tình, không có lý do gì để anh ta từ chối lời đề nghị có hời này.
Huống chi, bây giờ Tống Trí đã chết, Từ Nghi Ngôn được thừa kế một khối lượng tài sản kếch xù, dù nói thế nào đi nữa thì đối với Hạng Châu, anh ta không cảm thấy có hại.
Hạng Châu ra sức đưa đẩy và kí©ɧ ŧɧí©ɧ người phụ nữ bên dưới, nhìn dáng vẻ phơi phới của Từ Nghi Ngôn, đáy lòng anh ta dâng lên cảm giác vô cùng đắc ý.
Tiếng kêu rên của người phụ nữ giằng co trong hơn 10 phút mới chậm rãi dừng lại, chỉ còn những tiếng nức nở vụn vặt bật ra từ cổ họng.
Hạng Châu hít sâu một hơi và xuất tinh vào trong cơ thể Từ Nghi Ngôn, trán của anh ta thấm đẫm mồ hôi.
Phóng thích thỏa thích, Hạng Châu không vội vàng rút người anh em của mình ra mà ngâm mình trong cơ thể Từ Nghi Ngôn.
Yêu cầu cấp thiết có một đứa con vào hiện tại, không chỉ có Viên Dĩ Thư với bản hợp đồng đính kèm mà còn có Từ Nghi Ngôn.
Lúc trước Từ Nghi Ngôn lo lắng Tống Trí sẽ để lại hết số gia tài đồ sộ cho hai đứa con trai, chính vì vậy cô ta tạm thời nói dối rằng bản thân đã hoài thai.
Tính toán mốc thời gian, đứa bé đáng lẽ đã được hai tháng, tuy nhiên trong bụng cô ta vẫn không hề có động tĩnh.
Từ Nghi Ngôn thở hổn hển, cô ta cảm nhận từng cú nảy của món đồ vẫn đang tồn tại trong người mình, cô ta nói nhỏ: “Nhất định phải có thai càng sớm càng tốt, nếu trong ba tháng nữa mà không có động tĩnh, e rằng sẽ khó giải thích.”
Nghe vậy, Hạng Châu ngẩng đầu khỏi ngực Từ Nghi Ngôn, anh ta cười tươi trả lời: “Yên tâm, gần đây tất cả con cháu của tôi đều dành trọn cho cô, bảo đảm cô sẽ sớm có thai.”
Từ Nghi Ngôn hài lòng ôm lấy Hạng Châu, cô ta cố ý dùng ŧıểυ huyệt dụ dỗ người đàn ông: “Anh tới đây là vì tôi hay để chăm sóc vị hôn thê kia? Tôi đã nhìn kỹ, quả nhiên rất xinh đẹp, chẳng trách trước đó anh do dự lâu như thế.”
Nhắc đến Viên Dĩ Thư, Hạng Châu lập tức nghĩ ngợi, liệu lúc này cô có đang trải qua hình ảnh giống như Từ Nghi Ngôn hiện giờ hay không, không hiểu sao một nỗi lo lắng không tên xuất hiện trong lòng anh ta.
Nhận ra ánh mắt chất vấn của Từ Nghi Ngôn, Hạng Châu vẫn dỗ dành cô ta: “Đương nhiên là vì cô, cô ấy nào được quyến rũ như cô, hửm?”
Vừa nói, ©ôи th!t chôn trong cơ thể người phụ nữ cố tình co giật hai lần.
Từ Nghi Ngôn còn lâu mới tin lời nói dối lấy lòng của Hạng Châu, suy cho cùng, qua các hành động khác nhau, cô ta nhìn ra được Hạng Châu thực sự quan tâm đến Viên Dĩ Thư, nhưng đáng tiếc, đã là đàn ông thì không thể cưỡng lại những cám dỗ từ bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, những âm thanh phóng túng lại tiếp tục vang lên khắp phòng.
* * *
Việc trải qua một đêm bình yên với người đàn ông khó đoán kia làm cho Viên Dĩ Thư rất bất ngờ.
Thời điểm Viên Dĩ Thư bị đánh thức bởi sự ướt át ở bên gáy, sắc trời vẫn còn chưa sáng, đôi mắt của cô mơ màng, vài giây sau cô mới nhận ra có một người đàn ông đang nằm trên người của mình, cô lập tức tỉnh táo.
“Ưm… Không muốn, Tống Hành Tùy… Anh đừng…”
Viên Dĩ Thư liều mạng né tránh nụ hôn của Tống Hành Tùy, cô nhanh chóng cảm nhận được bản tính chinh phạt của anh, cô càng trốn tránh, người đàn ông càng truy đuổi.
Tống Hành Tùy bất chấp hôn Viên Dĩ Thư, anh hỏi: “Tỉnh rồi à? Tôi còn tưởng rằng mình đang cưỡng gian một cái xác chết. Tối hôm qua không phải hàng rào phòng vệ của cô dựng chắc lắm à? Tại sao bị tôi đùa giỡn lâu như vậy mới tỉnh lại?”
Giọng nói của người đàn ông tỏ ý không vui, một sự thực là người nằm trong lòng anh đã bị anh dày vò rất lâu mới tỉnh.
Viên Dĩ Thư đẩy vai của Tống Huyền Tư ra để chống đối, cô kiếm cớ: “Không phải anh đã nói đêm nay sẽ không chạm vào tôi sao? Làm ơn, anh đừng làm thế, được không?”
“Hiện tại đã là rạng sáng rồi chị dâu!”
Tống Hành Tư bỏ qua cho Viên Dĩ Thư vào ngày hôm qua, bởi vì anh quá mệt mỏi, sau mấy tiếng nghỉ ngơi hồi phục, không còn lý do gì để anh bỏ lỡ món ngon trong tay..
Nghe cách xưng hô của Tống Hành Tùy, Viên Dĩ Thư càng khó xử hơn, tuy nhiên sức lực của anh quá lớn, cô dùng toàn thân phản kháng cũng không có tác dụng.
Tống Hành Tùy chế ngự hai cổ tay của Viên Dĩ Thư và ép qua đỉnh đầu của cô.
©ôи th!t đã có phản ứng của Tống Hành Tùy chen vào giữa hai Viên Dĩ Thư, nó hùng hổ tìm kiếm vùng đất mới và kêu gào được ra trận.
Đôi môi nóng bỏng của Tống Hành Tùy vùi vào hõm cổ của Viên Dĩ Thư, sau một lúc mυ"ŧ mát đã đời, môi của anh mới từ tốn di chuyển xuống dưới.
Bàn tay của Tống Hành Tùy dễ dàng cởi chiếc áo choàng tắm đang quấn chặt quanh người Viên Dĩ Thư, cơ thể của cô rơi vào trạng thái trên dưới trống trơn.
“Hu hu hu… Tống Hành Tùy, xin anh…”
Bị lột bỏ sạch sẽ, Viên Dĩ Thư cảm thấy vô cùng hoảng sợ, đôi môi và đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông tìm đến những nơi chưa từng có ai xâm phạm, âm thanh bộ ngực bị chơi đùa ngày càng phóng đại khiến cho cô luống cuống.
Cùng với những động tác tán tỉnh của Tống Hành Tùy, những cảm xúc kỳ lạ dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể Viên Dĩ Thư, cô run lẩy bẩy trong dòng suy nghĩ không biết nên làm gì.
“Ưm… Ah… Hức…”
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Hành Tùy trải nghiệm tư vị khi dùng môi lưỡi thưởng thức ngực của một người phụ nữ, bản tính tò mò cùng niềm khao khát khám phá chiếm đóng tâm trí anh, cơ thể thơm ngon làm cho anh muốn nếm thử nhiều hơn.
Tống Hành Tùy cắn mυ"ŧ đầu nhũ của Viên Dĩ Thư như cách một đứa trẻ sơ sinh đang tìm sữa mẹ.
Ngực của Viên Dĩ Thư không lớn cũng không nhỏ, tròn trịa và đầy đặn vừa tay, hình dáng rất hấp dẫn và đẹp mắt.
Tống Hành Tùy nghịch đã bên này bèn đổi sang bên kia, trong một khoảng thời gian ngắn, đầu của anh chưa từng rời khỏi ngực Viên Dĩ Thư.
Viên Dĩ Thư bị những động tác của Tống Hành Tùy làm cho rất ngứa, hơi thở của cô trở nên dồn dập, cô rất muốn từ chối nhưng lại không thể làm gì.
Không được bao lâu, thời điểm Tống Hành Tùy một lần nữa chiếm giữ lấy khu vực trung tâm giữa hai chân Viên Dĩ Thư, cô lập tức bừng tỉnh, sự phản kháng của cô mạnh mẽ hơn.
“Tống Hành tùy… Không muốn…”
Người phụ nữ uốn éo để chống đối, Tống Hành Tùy kiềm chế Viên Dĩ Thư ngay ngắn, quy đầu của anh chậm rãi ma sát hoa huyệt, chỉ trong chốc lát, cảm giác cần thiết đã xuất hiện.
Tống Hành Tùy đã phải cố gắng nhẫn nại rất nhiều, ỷ vào khí thế áp đảo của ©ôи th!t, anh đẩy quy đầu tiên phong xuất chinh, khi chạm đến được một vật cản, anh đột ngột dừng lại.
Viên Dĩ Thư khóc thảm thiết, cô ngấm ngầm chịu đựng cảm xúc lạ lẫm và nói lời thỉnh cầu: “Tống Hành Tùy… Cậu hai… Làm ơn, tôi thực sự rất sợ, anh có thể cho tôi thêm thời gian được không?”
“Cầu xin anh…”
Toàn thân Viên Dĩ Thư run lẩy bẩy và khóc nức nở, nhìn cô lúc này thật đáng thương, Tống Hành Tùy dù cầm thú đến đâu cũng không có ý định tiếp tục.
Tống Hành Tùy bất lực che miệng của Viên Dĩ Thư lại, anh sốt ruột yêu cầu cô ngừng lại: “Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là tôi vào thật đấy.”
Viên Dĩ Thư đờ đẫn mất mấy giây, cô hiểu ý của Tống Hành Tùy, cô dần ngừng khóc, thỉnh thoảng tiếng thút thít nho nhỏ vẫn cất lên.
Nương theo ánh sáng yếu ớt bên ngoài ô cửa, Tống Hành Tùy nhìn đôi mắt sưng đỏ của Viên Dĩ Thư, anh nắm cằm cô nâng lên và hỏi: “Đã từng hôn ai chưa?”
Viên Dĩ Thư không hiểu ý định của Tống Hành Tùy, hành động lắc đầu trong vô thức của cô nhận lại bằng vẻ mặt hài lòng của người đàn ông.
Tống Hành Tùy nắm tay Viên Dĩ Thư chạm vào vật thể nóng hừng hực giữa hai chân của mình, cô rụt tay lại ngay lập tức khi vừa chạm vào cơ thể người đàn ông, chỉ là ngay sau đó cô tiếp tục bị anh khống chế và không thể trốn tránh.
“Cứng lắm rồi, làm cho nó mềm lại, tôi sẽ cho cô thêm một ngày hoãn binh, nếu không làm được thì tôi sẽ tiếp tục.”
Đôi tay của Viên Dĩ Thư cảm thấy rất nóng, nguồn nhiệt nóng lây nhiễm đến cơ thể của cô, cô nức nở hai tiếng và cố gắng ổn định cảm xúc để hỏi: “Cái này, làm như thế nào?”
“Nắm lấy nó, di chuyển lên xuống, cầm chặt tay, không được trốn!”
Tống Hành Tùy nắm tay Viên Dĩ Thư và chỉ dẫn cô an ủi người anh em của mình, anh không ngờ tới, khi anh muốn chiếm giữ một ai đó lại phiền toái như thế.
Nào là phải cho người ta thời gian tập làm quen, rõ ràng trong vòng tay của Tống Hành Tùy đang là một người phụ nữ ngọt ngào nhưng anh lại chỉ có thể dùng tay của cô để giải tỏa.
“Hừ…” Tống Hành Tùy nheo mắt thận trọng cảm nhận xung động mới mẻ, anh dạy Viên Dĩ Thư lĩnh hội kỹ năng mới: “Đừng siết chặt quá.”
Viên Dĩ Thư bị buộc phải vuốt ve ©ôи th!t của Tống Hành Tùy, nguồn nhiệt nóng rực trong lòng bàn tay làm cho cô sợ hãi, nhưng khi nhìn vẻ mặt thích thú hưởng thụ của người đàn ông, cô tự cảm thấy yên lòng hơn.
Tống Hành Tùy than thở một cách tự nhiên và gợi cảm, như thể anh đang thực sự cảm thấy rất sướиɠ.
Tống Hành Tùy nhìn gương mặt e sợ nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh của Viên Dĩ Thư, anh nhịn không được mà cúi đầu hôn cô.
“Ưm…”
Viên Dĩ Thư mở to hai mắt, vào lúc đôi môi Tống Hành Tùy chạm vào môi cô, đầu óc của cô như ngừng hoạt động, cô không còn chút phản ứng nào.
Viên Dĩ Thư dường như đã quên mất công việc được giao phó, cô hoàn toàn dựa vào sự dẫn dắt của Tống Hành Tùy để hoàn thành công cuộc khuấy động thần tốc.
Tống Hành Tùy trằn trọc trên cánh môi của người phụ nữ, cái miệng nhỏ hơi hé mở vì kinh ngạc dễ dàng giúp cho anh tiến quân thần tốc, hơi ấm và hương vị ngọt ngào khó tả làm cho anh dần mất kiểm soát.
“Ư… Ưm…”
Viên Dĩ Thư nhận ra được hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, anh hôn cô ngấu nghiến như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng, hơn nữa cây gậy thịt to và cứng trong tay mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm muôn trùng đang cận kề.
Hai cơ thể nóng hừng hực kề cận, nơi cứng rắn của Tống Hành Tùy chạm vào nơi mềm mại của Viên Dĩ Thư, chỉ thiếu chút nữa anh đã đẩy cô ngã xuống giường.
Nếu không phải bận tâm bởi những giọt nước mắt đáng thương của Viên Dĩ Thư, Tống Hành Tùy đã bắt tay vào công việc chính từ lâu.
Nhìn người phụ nữ yếu đuối nằm khóc thút thít ở bên dưới, cô vô cùng sợ hãi và không dám nói gì, Tống Hành Tùy thả tự do cho đôi tay của Viên Dĩ Thư, thay vào đó, anh trực tiếp đặt ©ôи th!t của mình ma sát giữa hai chân cô.
“Không muốn… Không nên như vậy… Hức…”
Cả hai người đều không mặc quần áo, vị trí mẫn cảm và yếu ớt nhất trên người bị đụng chạm, Viên Dĩ Thư có cảm giác sẽ bị xỏ xuyên bất cứ lúc nào, cô đẩy vai Tống Hành Tùy ra và lại bắt đầu nói những lời van xin trong nghẹn ngào.
“Không làm như thế này thì bao giờ mới có thể kết thúc, hửm? Muốn tôi tiếp tục dùng tay của cô để tìm cảm giác sao?”
Tống Hành Tùy sốt ruột khép chặt đôi chân của Viên Dĩ Thư lại và nhanh chóng di chuyển nửa người dưới, trên cánh tay và trán của anh nổi đầy gân xanh, xem ra anh đang phải kiềm chế rất nhiều để không đánh mất bản tính của con người.
Tống Hành Tùy hạ thấp người và hôn lên cổ của Viên Dĩ Thư, anh cố tình mυ"ŧ thật mạnh như muốn trút giận, mỗi vị trí anh lướt qua đều để lại những vết đỏ ướt át.
“Ưm… Không cần… Đau quá… Xin anh…”
Cơ thể Viên Dĩ Thư nhấp nhô theo tần suất di chuyển tốc độ cao của Tống Hành Tùy, âm thanh va chạm có phần không được liên kết và ngắt quãng, vùng da giữa hai chân cô bị cọ xát đến mức đỏ bừng.
Quy đầu của người đàn ông đấu đá loạn xạ, thỉnh thoảng lại sượt qua cửa động ngập nước, khi lây dính dâm dịch, dường như ©ôи th!t co giật dữ dội hơn.
Viên Dĩ Thư không thể kháng cự, cô chỉ có thể che miệng lại để đè nén tiếng rêи ɾỉ, bởi vì xúc cảm truyền đến từ giữa hai chân không chỉ đau nhức mà còn có một thứ cô chưa từng trải qua… Một cảm giác cực kỳ xa lạ.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc