Cưỡng Chiếm Chị Dâu

Chương 2

Trước Sau

break

Chỉ một phút sau, toàn bộ phòng khách trống trải, thậm chí một người giúp việc cũng không có.
Viên Dĩ Thư cúi thấp đầu và mân mê những đầu ngón tay, cô cảm nhận được người ngồi ở vị trí trung tâm đang nhìn cô chăm chú từng centimet, cô không muốn ngẩng đầu để rồi chạm mắt với người đàn ông.
Tống Hành Tùy cầm chiếc cốc trong tay lên nhấp một ngụm, anh không chớp mắt quan sát gương mặt thanh tú của cô gái, một lúc sau, anh đứng dậy rồi nói: “Chị dâu, đi theo tôi.”
Nghe được tiếng động, Viên Dĩ Thư hơi lo lắng, chỉ vừa nghĩ tới một lúc nữa đây cô sẽ trở thành vợ chồng cùng với Tống Tự Sinh, người mà cô chưa từng gặp mặt, lòng bàn tay của cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Viên Dĩ Thư vẫn ngoan ngoãn đi theo người đàn ông lên tầng hai, sau khi bước vào phòng, cô chợt nhận ra mọi chuyện không giống như những gì mình tưởng tượng.
Viên Dĩ Thư cho rằng Tống Hành Tùy sẽ dẫn cô đến phòng của Tống Tự Sinh, nhưng một căn phòng trống trải đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Viên Dĩ Thư xoay người lại, cô nhìn thấy Tống Hành Tùy thuần thục đóng cửa phòng, anh tiến từng bước về phía cô, theo bản năng cô sinh ra trạng thái phòng bị.
“Anh, anh trai của anh không có ở phòng à?”
“Anh trai? Hừ, đây là phòng của tôi.” Tống Hành Tùy cười hờ hững.
Viên Dĩ Thư dần hoảng loạn, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh và nói: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì, hẳn là tôi nên…”
“Đi đâu?” Người đàn ông trực tiếp xen ngang lời của Viên Dĩ Thư.
Tống Hành Tùy mỉa mai: “Đi đến phòng của anh trai tôi? Chị dâu thân yêu, hiện tại anh trai tôi đang trong giai đoạn phục hồi, không phải ai cũng có thể gặp anh ấy. Hơn nữa, gặp được rồi thì để làm gì? Trực tiếp thuận nước đẩy thuyền, tuân thủ giao ước của hợp đồng, tiến hành sinh con cùng anh ấy?”
Ngữ khí khi nói chuyện của người đàn ông mang tính đùa cợt, từng câu từng chữ bày tỏ sự giễu cợt và khinh thường đối với Viên Dĩ Thư.
Trong mắt Tống Hành Tùy, người phụ nữ đứng trước mặt chẳng khác gì Từ Nghi Ngôn, đều là những cô gái ham hư vinh, muốn giẫm đạp lên chính đứa con của mình để lên đỉnh danh vọng.
Nhìn thái độ của Tống Hành Tùy đối với mình, Viên Dĩ Thư cảm thấy rất nhục nhã, đôi mắt của cô ngấn lệ, tuy nhiên cô không biết nên làm thế nào để phủ nhận sự đánh giá của anh.
Suy cho cùng thì những điều Tống Hành Tùy nói đều là những việc Viên Dĩ Thư sẽ phải làm.
“Anh đang nói linh tinh cái gì đấy? Cho dù mối quan hệ giữa tôi và anh trai của anh tồn tại một bản hợp đồng thì cũng không đến lượt anh khoa tay múa chân. Tôi chỉ muốn biết anh ấy có cần tôi hỗ trợ gì không, suy nghĩ của tôi không bừa bãi như anh!”
Tính cách của Viên Dĩ Thư xưa nay khôn khéo, đây là lần đầu tiên cô nghe được lời lẽ xúc phạm như vậy, mặc dù những gì cô nói có phần tức giận, nhưng xen trong đó là vài phần bất bình và tủi hờn.
Khí thế của Viên Dĩ Thư chẳng được Tống Hành Tùy để vào trong mắt, anh tiến đến gần cô hơn và nói: “Đừng vội phủ nhận như vậy, nếu không sinh được con, cô sẽ không có được điều mình mong muốn đâu.”
Yết hầu của người đàn ông khẽ động đậy, anh ngập ngừng một lát rồi yêu cầu: “Đi tắm đi, đừng bắt tôi phải lặp lại lần thứ hai.”
Tống Hành Tùy cởi cà vạt và ném sang một bên, anh xoay người rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hai mắt anh nhắm nghiền như thể đang nghỉ ngơi, anh đang tỏ thái độ vô cùng dửng dưng vì anh biết rằng người phụ nữ đang đứng như ngỗng kia sẽ không dám làm trái ý.
Quả thực Viên Dĩ Thư không dám bỏ đi, tuy rằng việc cô tắm trong phòng của người mang danh em trai chồng rất kỳ lạ, cô cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng từ thâm tâm cô sinh ra một nỗi sợ không lời đối với Tống Hành Tùy, do đó cô không dám khước từ.
Tống Hành Tùy nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được khóa lại, một lát sau, tiếng nước chảy bắt đầu vang lên, đến lúc này anh mới khẽ thở dài và thả lỏng cơ thể mệt mỏi rồi lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng 20 phút sau, rốt cuộc thì người phụ nữ cũng chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Viên Dĩ Thư không thể mặc lại quần áo bẩn, trong phòng tắm cũng không có đồ mới, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chiếc áo choàng tắm.
Tống Hành Tùy từ tốn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng của anh quét một lượt khắp người Viên Dĩ Thư, anh ra lệnh: “Lại đây, đến gần chút.”
Viên Dĩ Thư nắm chặt góc tay áo và bước từng bước nhỏ đến bên người đàn ông.
Viên Dĩ Thư dừng lại ở một khoảng cách vừa phải, Tống Hành Tùy quan sát người phụ nữ rụt rè đứng trước mặt, anh bất ngờ ngồi thẳng dậy và trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Ah…” Viên Dĩ Thư chưa kịp chuẩn bị, cả người cô nằm gọn trong vòng tay của Tống Hành Tùy.
Viên Dĩ Thư hoảng sợ vùng vẫy, nhưng dù cho cô cố gắng thế nào thì vẫn không thể phá bỏ gông xiềng đến từ Tống Hành Tùy, cô hỏi: “Tống Hành Tùy, anh đang làm gì thế? Tôi là chị dâu của anh đấy!”
Sức lực của Viên Dĩ Thư dù yếu thì vẫn cố gắng đấu tranh vì sự tự do, Tống Hành Tùy chế ngự đôi tay đang làm loạn của cô, anh thì thầm vào bên tai cô và uy hiếp: “Nếu cô còn tiếp tục lộn xộn, tôi không bảo đảm được mình sẽ làm gì đâu!”
Tiếng nói vừa chấm dứt, Viên Dĩ Thư rất biết điều bình tĩnh trở lại, chẳng qua cô vẫn chống cự cái ôm của Tống Hành Tùy một cách vô hình.
“Rốt cuộc thì anh muốn gì? Hành vi của anh đã đi quá giới hạn rồi!”
Hai người bọn họ là quan hệ chị dâu em chồng, anh tự nhiên ôm cô như vậy thì còn ra thể thống gì?
Tống Hành Tùy cười khẩy: “Đây gọi là vượt giới hạn? Nếu như tôi nói sẽ có những thứ còn quá đáng hơn sắp tới? Cô muốn vi phạm hợp đồng à?”
“Anh có ý gì?”
“Ý tứ chính là, trước khi cô phục vụ anh trai của tôi, tôi sẽ đích thân dạy cho cô những thứ cần thiết cho cuộc sống vợ chồng. Sự tiếp xúc kiểu này… Chả đáng là gì.”
Dạy cô về sinh hoạt vợ chồng? Viên Dĩ Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông, cô chợt nhận ra với tác phong của Tống Hành Tùy, anh không giống như đang nói lời đùa giỡn, cô thực sự rất hoảng loạn.
“Hoang đường! Tôi là chị dâu của anh, anh không thể đối xử với tôi như thế…”
“Cô không nói, tôi cũng không nói, anh trai của tôi làm sao biết được?” Người đàn ông nở nụ cười dâm tà, anh đưa tay vuốt ve mặt Viên Dĩ Thư và nhắc nhở: “Chị dâu, tiền đền bù vi phạm hợp đồng là 3 triệu tệ, cô có thể gánh khoản nợ này không?”
Vốn là người phụ nữ hiến thân vì tiền, hà cớ gì cô phải để bản thân dính vào khoản tiền vi phạm hợp đồng?
Tống Hành Tùy chắc chắn điểm này, anh biết cho dù Viên Dĩ Thư muốn phản kháng nhưng cô lại không có đủ năng lực để phản kháng.
Bàn tay của Viên Dĩ Thư chống trên ngực Tống Hành Tùy dần trượt xuống, cô làm vậy không phải vì tiền mà chỉ để trả mối nợ ân tình.
Viên Dĩ Thư đã bị nhà họ Hạng bán cho trưởng nam nhà họ Tống, con cả hay con thứ, cả hai cô đều chưa từng gặp mặt trước đó. Huống chi, Tống Tự Sinh cùng Tống Hành Tùy vốn do một mẹ sinh ra, nɠɵạı hình về cơ bản giống nhau.
Viên Dĩ Thư khẽ rùng mình, nội tâm của cô dâng trào một nỗi buồn chua xót.
Biểu cảm của Viên Dĩ Thư trong mắt Tống Hành Tùy vô cùng phong phú, từ vùng vẫy đấu tranh rồi chấp nhận cam chịu trước số phận.
Tống Hành Tùy thích thú nghiền ngẫm từng điệu bộ của người phụ nữ làm ra vẻ trung trinh liệt nữ này, anh thầm nghĩ và phán đoán xem cô có thể diễn xuất được đến mức độ nào.
“Thời hạn trong bao lâu?” Đôi mắt của Viên Dĩ Thư đỏ hoe, cô ngập ngừng hỏi.
Vậy là cô đã nghĩ thông suốt?
Tống Hành Tùy cười như không cười mà nói: “Chờ đến thời điểm thích hợp tôi sẽ dẫn cô đến gặp anh trai, đến lúc đó đương nhiên cô thuộc về anh ấy.”
“Anh phải giữ lời đấy!” Viên Dĩ Thư yếu thế theo dõi người đàn ông.
Tống Hành Tùy chỉ cười mà không trả lời.
Viên Dĩ Thư bị Tống Hành Tùy bế thốc lên rồi ném xuống giường, cô vô thức co rúm người lại, cơ thể cao lớn của người đàn ông nhanh chóng bao phủ lên cô, anh dùng một tư thế vây hãm ngột ngạt đè cô xuống bên dưới mình.
Tống Hành Tùy cúi thấp đầu ngửi mùi thơm cơ thể của Viên Dĩ Thư, vốn dĩ trong đầu anh chẳng có tý ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào, tuy nhiên bây giờ lại có chút phản ứng.
Viên Dĩ Thư run lẩy bẩy, nhất là khi bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cô bắt đầu di chuyển, những ngón tay thoăn thoắt cởi áo choàng tắm của cô, cô chỉ có thể uất ức nghiêng đầu sang một bên và âm thầm chịu đựng tất cả.
Tống Hành Tùy quan sát nét mặt của Viên Dĩ Thư, anh vừa cởi đồ của cô vừa ghé mặt nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi mắt nhắm nghiền của cô, đông tác của anh bất chợt khựng lại.
“Khóc cái gì?” Tống Hành Tùy nóng nảy nắm cằm của Viên Dĩ Thư chất vấn: “Dáng vẻ cam chịu này của cô bày ra cho ai xem? Nếu như lúc này cô nằm dưới người của anh trai tôi, cô cũng sẽ trưng ra cái vẻ mặt đưa đám này à?”
Viên Dĩ Thư có cảm giác quai hàm vô cùng đau nhức, cô mở mắt và trả lời: “Anh không phải là anh trai của anh, không phải là chồng tôi, tất cả đều do anh áp đặt, chả nhẽ tôi biểu cảm thế nào anh cũng muốn kiểm soát?”
Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng nhưng bộc lộ rõ sự không cam lòng.
“Ồ.” Đôi tay của Tống Hành Tùy mon men dần xuống phía dưới, bàn tay anh vạch mở áo choàng tắm và trực tiếp tìm đến nơi riêng tư giữa hai chân Viên Dĩ Thư, anh đáp: “Đương nhiên là tôi phải kiểm soát, đến lúc nào cô có thể cười tươi khi làʍ t̠ìиɦ, tôi sẽ giao trả cô lại cho anh trai! Đã hiểu chưa?”
Những ngôn từ nhục mạ và mắc ói, Viên Dĩ Thư càng nghe càng cảm thấy khó chịu, cô cố gắng kẹp hai chân của mình lại, nhưng động tác này của cô không là gì với sức mạnh từ bàn tay của người đàn ông.
Tống Hành Tùy dùng đầu gối chế ngự và mở rộng hai chân của Viên Dĩ Thư, khi lòng bàn tay của anh bao phủ lên hoa huyệt, anh cảm nhận được sự ấm áp và xúc cảm mềm mịn, cảm giác mới lạ này làm cho anh muốn được nhìn tận mắt.
Có vẻ như Viên Dĩ Thư đang căng thẳng quá mức, Tống Hành Tùy đã đùa giỡn một lúc mà nơi đó vẫn khô khốc.
Tống Hành Tùy thu tay lại, anh thô bạo lau những giọt nước mắt trên mặt của Viên Dĩ Thư, sau khi làm ướt ngón tay, anh hung hăng nhét hai ngón tay vào trong vùng đất chưa từng được khai phá.
“Ah… Không muốn…”
Cả người Viên Dĩ Thư cứng đờ, cấm địa chưa bao bao giờ có người dòm ngó bị xâm phạm, thậm chí còn dùng một cách công phá ngỗ ngược nhất.
Sự xâm nhập của vật thể lạ khiến cho ŧıểυ huyệt của Viên Dĩ Thư co rút liên tục, ngón tay của người đàn ông chọc ngoáy thô lỗ, những đầu ngón tay mò mẫm tìm kiếm một thứ gì đó.
Hơi thở của Tống Hành Tùy dần dần mất đi sự ổn định, xúc cảm tuyệt vời đến từ ngón tay kết hợp với cơ thể uốn éo như thể không xương của người phụ nữ bên dưới đã làm cho anh bắt đầu có những xung động.
Tống Hành Tùy bình tĩnh đào khoét, chờ đến khi ngón tay của anh được làm ướt bởi chính chất dịch bôi trơn của Viên Dĩ Thư, anh thoải mái nhét toàn bộ ngón tay vào bên trong và bắt đầu chơi đùa thỏa thích.
“Ưm… Ah… Không!”
Viên Dĩ Thư vô cùng xấu hổ, cô cảm nhận được nơi riêng tư của bản thân bị xâm nhập càng ngày càng sâu, một xúc cảm xa lạ chậm rãi xâm chiếm cô.
Quá trình tiến quân vô tình gặp chướng ngại vật, Tống Hành Tùy tạm dừng mọi động tác ngay lập tức.
Lúc đầu Viên Dĩ Thư còn trốn tránh, sau khi tập làm quen, cô thở hổn hển quan sát nét mặt của người đàn ông, gương mặt của cô vẫn thể hiện một chút sợ hãi.
Tống Hành Tùy cụp mắt nhìn ngón tay ướt át của mình, anh giơ tay bôi dâm dịch lên áo choàng tắm rồi từ từ ngồi dậy khỏi cơ thể người phụ nữ.
“Hừ.”
Người đàn ông khịt mũi không nói gì, anh xoay người và tiến vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi và bước ra phòng ngủ, anh nhìn thấy Viên Dĩ Thư đang co rúm nằm yên ở mép giường.
Viên Dĩ Thư vẫn chưa vơi bớt nỗi sợ đối với Tống Hành Tùy.
Tống Hành Tùy vén chăn và trèo lên giường, anh thật sự muốn cười khi nhìn dáng vẻ phòng thủ của Viên Dĩ Thư.
“Nhắm mắt ngủ đi, đêm nay tôi sẽ không chạm vào cô.”
Ngày hôm nay Tống Hành Tùy đã phải xử lý quá nhiều chuyện, anh không còn tâm tư và tinh thần cho việc quan hệ, tuy nhiên với bài khảo sát vừa rồi, anh cũng khá hài lòng.
Đêm nay… Anh sẽ cho cô một cơ hội để nghỉ ngơi.
Viên Dĩ Thư nhận ra Tống Hành Tùy thật tâm muốn ngủ một cách đàng hoàng, đã 10 phút trôi qua mà anh không làm một hành vi nào thừa thãi.
Viên Dĩ Thư yên tâm hơn, cô nằm sát mép chăn và cẩn thận giữ chặt góc chăn, cô không dám thở mạnh vì sợ gây sự chú ý với Tống Hành Tùy.
Không biết qua bao lâu, Viên Dĩ Thư chậm rãi ngủ thiếp đi.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc