Cưỡng Chiếm Chị Dâu

Chương 1

Trước Sau

break

Tổng công ty nhà họ Tống là doanh nghiệp nổi danh số 1, số 2 ở thành phố S, Viên Dĩ Thư chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, sẽ có một ngày bản thân có liên quan đến người thừa kế của họ.
Lần đầu tiên Viên Dĩ Thư gặp Tống Hành Tùy là ở phòng khách của một tòa nhà có tên gọi là Bắc Lâu nằm trong khuôn viên biệt thự nhà họ Tống.
Viên Dĩ Thư bình tĩnh ngồi trên ghế, vào lúc này, trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo không có một tia máu. Cô ngoan ngoãn đóng vai trò của một món đồ trang trí, tuy nhiên, bộ quần áo mộc mạc trên người cô chẳng chút ăn nhập so với căn phòng nguy nga lộng lẫy này.
Nhân lúc mọi người còn chưa đến đủ, Hạng Châu ngắm nhìn sườn mặt dịu dàng của Viên Dĩ Thư, anh ta không khỏi an ủi: “Dĩ Thư, em đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên em.”
Nghe vậy, hàng lông mi của Viên Dĩ Thư khẽ động đậy, trong thâm tâm cô là một cảm giác ghê tởm và trào phúng, tuy nhiên cô chỉ ngồi yên mà không nói gì.
Người đàn ông này coi Viên Dĩ Thư như món quà và sẵn sàng đem tặng cô cho kẻ khác lại ngồi đây mở miệng an ủi cô, hay là, anh ta e sợ cô sẽ gây rắc rối và phá hỏng mọi kế hoạch anh ta dày công tính toán?
Viên Dĩ Thư là con gái nuôi của nhà họ Hạng, ngay từ nhỏ, cha mẹ nuôi đã nói với cô rằng, sau này lớn lên, cô sẽ phải gả cho con trai độc đinh của nhà họ Hạng là Hạng Châu.
Từ nhỏ tính tình của Viên Dĩ Thư đã dịu dàng và khôn khéo, từ trước đến nay cô chưa từng phản bác bất cứ điều gì, với công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi, cô vô cùng biết ơn, nhưng phần cảm kích này chỉ duy trì đến trước tối nay.
Bởi vì ngay tối nay, hoặc chỉ khoảng 1 giờ sau đó, Viên Dĩ Thư sẽ bị bán cho con trai cả của nhà họ Tống - Tống Tự Sinh, với một cái giá cao trên 1 triệu tệ và cô sẽ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với người đàn ông kia.
Hạng Châu nói, chờ đến khi Viên Dĩ Thư sinh được một đứa con trai cho Tống Tự Sinh, anh ta sẽ đón cô về nhà họ Hạng, sau đó sẽ cưới cô, yêu cô như lúc ban đầu.
Nếu là trước kia, khi Viên Dĩ Thư nghe được những lời này, cô sẽ tự xoa dịu bản thân rằng không sao, dù sao thì cô cũng nên báo đáp công ơn dưỡng thành của cha mẹ nuôi.
Hơn nữa, đối với Hạng Châu, một người cao ráo ưa nhìn, thường ngày anh ta đối xử với Viên Dĩ Thư không tồi, do đó cô không quá bài xích việc kết hôn cùng anh ta.
Nhưng hiện tại, nghe những lời Hạng Châu hứa hẹn, Viên Dĩ Thư cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Viên Dĩ Thư không nói gì, còn Hạng Châu vẫn đang trông mong phản ứng và chờ đợi lời hồi đáp của cô.
Viên Dĩ Thư tiếp tục phớt lờ và chuyển sự ý sang người phụ nữ ngồi ở phía đối diện.
Người này mặc nguyên một cây đồ hiệu, gương mặt trang điểm tinh tế, thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch nhiều so với Viên Dĩ Thư nhưng cô ta mang một phong cách phong tình vạn chủng rất khác với cô.
Viên Dĩ Thư đang suy nghĩ về thân phận của người phụ nữ thì đã nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân, ngay khi cô vừa quay đầu lại nhìn thì đã bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trẻ tuổi.
Ý nghĩ chân thật nhất nảy ra ngay trong đầu Viên Dĩ Thư lúc đó là: Hóa ra thực sự có thể dùng từ tự phụ để hình dung và miêu tả một con người.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, dáng người cao lớn, anh điềm tĩnh bước đi, giữa hai hàng lông mày thể hiện vẻ lạnh lùng xa cách.
Viên Dĩ Thư nhìn thẳng người đàn ông, cô nhận ra vẻ nghiền ngẫm cùng phần châm chọc trong đôi mắt đó.
Vài giây sau, Tống Hành Tùy đi vòng qua chiếc bàn dài và thản nhiên tiến đến vị trí ghế trung tâm, anh tùy ý cởi áo khoác và ném cho người bên cạnh, sau đó anh bình tĩnh ngồi xuống.
“Để mọi người chờ đã lâu, công việc ở công ty rất bận rộn, để xử lý hết khó tránh quên mất thời gian.” Người đàn ông giải thích qua loa bằng vài lời không chút thành ý, tiếp đó anh giơ tay nhắc nhở người bên cạnh: “Luật sư Hầu, bây giờ ông có thể đọc di chúc và… Nội dung của hợp đồng.”
Thời điểm nhắc đến “Hợp đồng”, tầm mắt của Tống Hành Tùy tập trung quan sát Viên Dĩ Thư, anh thể hiện lại vẻ mỉa mai trước khi thu hồi ánh mắt.
Khi bị điểm đến tên, luật sư Hầu lập tức đứng dậy và bắt đầu đọc to các loại giấy tờ.
Văn bản được đọc đầu tiên là bản di chúc do người cầm quyền nhà họ Tống trước đó là Tống Trí để lại.
Một tháng trước, Tống Trí cùng với người con trai cả Tống Tự Sinh không may bị tai nạn ô tô, sau đó Tống Trí qua đời vì thương tích quá nặng.
Di chúc đã được chuẩn bị sẵn sàng, 90% cổ phần được chia đều cho đứa con còn đang trong bụng của người vợ thứ hai Từ Nghi Ngôn, con trai cả Tống Tự Sinh cùng con trai thứ Tống Hành Tùy.
Bởi vì ngay lúc đó Tống Tự Sinh vẫn đang được cấp cứu và không rõ sống chết, vậy nên Tống Trí đã phân phó: Nếu như Tống Tự Sinh còn sống và khỏe mạnh thì tài sản sẽ chia đều cho cả ba người con, chẳng may có biến cố thì phần của Tống Tự Sinh sẽ được để lại cho người kế thừa là con của anh ta.
Nếu như Tống Tự Sinh không qua khỏi thì cổ phần sẽ được chia đều cho Tống Hành Tùy cùng đứa con trong bụng của người vợ Từ Nghi Ngôn.
Thật không may, cho dù Tống Tự Sinh còn sống, nhưng đôi chân của anh có đến 80% không thể hồi phục và đứng dậy đi lại.
Nói cách khác, Tống Tự Sinh cần phải có một đứa con thì mới được thừa hưởng cổ phần thuộc về mình.
Viên Dĩ Thư chính là đối tượng sinh con do nhà họ Hạng dâng hiến.
Luật sư công bố xong xuôi các loại giấy tờ, đôi mắt sắc bén của Tống Hành Tùy quét qua một lượt ba người đang ngồi trên chiếc bàn dài, anh hỏi: “Mọi người có thắc mắc gì không? Nhân dịp luật sư Hầu vẫn còn ở đây, có thể hỏi hết một lượt.”
Tống Hành Tùy vừa dứt lời, người phụ nữ ngồi đối diện Viên Dĩ Thư chậm rãi mở miệng hỏi: “Tôi muốn biết, về sau Chủ tịch của công ty sẽ là ai, chung quy lại, cũng không nên đem gánh nặng đè lên vai của một người, đúng không?”
Tống Hành Tùy đánh mắt về phía luật sư Hầu đang đứng ở bên cạnh, vị luật sư này nhanh chóng hiểu được ý của anh, ông ta lên tiếng giải thích với Từ Nghi Ngôn: “Vấn đề này ông Tống cũng đã có căn dặn trước khi lâm chung, cho đến khi cậu cả hoàn toàn bình phục hoặc chẳng may có bất trắc gì, nhà họ Tống sẽ do cậu hai quản lý.”
Từ Nghi Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, tuy nhiên cô ta bị Tống Hành Tùy thản nhiên cắt ngang: “Làm sao vậy mẹ kế, cô không hài lòng với năng lực của tôi à? Hay nói đúng hơn, cô muốn đợi đứa em trai còn chưa chào đời của tôi lớn lên, sau đó mới bàn đến người tiếp quản của công ty?”
Từ Nghi Ngôn mắc nghẹn, đứa nhỏ trong bụng cô ta mới chỉ vừa tròn hai tháng, đương nhiên không thể nói đến chuyện thừa kế tập đoàn.
Dù hiện tại cổ phần đã được chia đều, tuy nhiên quyền lực chỉ rơi vào trong tay Tống Hành Tùy, điều này vẫn làm cho Từ Nghi Ngôn cảm thấy thiệt thòi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Nghi Ngôn vẫn cười tươi rồi phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó, tất nhiên là tôi tin tưởng vào khả năng của anh. Chỉ là, lúc trước công ty do ba cha con các anh cùng nhau quản lý, bây giờ chỉ còn một người duy nhất là anh đứng đầu và độc diễn, tôi chỉ lo lắng anh sẽ cảm thấy áp lực mà thôi.”
Tống Hành Tùy cười khẩy nhìn người mẹ kế còn nhỏ hơn anh hai tuổi, anh tỏ vẻ ôn hòa trả lời: “Đây không phải việc cô cần quan tâm, mẹ kế!”
Rõ ràng Tống Hành Tùy đang nói chuyện với một nụ cười, nhưng nó lại mang đến cho người khác một cảm giác chèn ép, Từ Nghi Ngôn không dám lên tiếng phản bác.
Trong lúc những người có mặt tại đây rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng, Tống Hành Tùy bỗng nhiên chuyển chủ đề đến Viên Dĩ Thư, người vẫn ngồi im lặng từ nãy đến giờ, anh giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Ồ, vị này chính là chị dâu tương lai đúng chứ? Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, chi bằng cô giới thiệu bản thân chút đi?”
Bị điểm danh đến mình, cuối cùng thì Viên Dĩ Thư đã có phản ứng, cô ngẩng đầu và cất tiếng chào hỏi trước những con mắt đang chăm chú nhìn mình.
“Tôi là Viên Dĩ Thư.”
Chỉ là một câu giới thiệu đơn giản và không có sau đó.
Ngược lại, Tống Hành Tùy nhiệt tình làm quen: “Chị dâu quả nhiên dịu dàng và trang nhã, tôi… Anh trai tôi nhất định sẽ thích.”
Viên Dĩ Thư nghe thấy Tống Hành Tùy nhấn mạnh chữ “Tôi”, cô đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu, hình như có điều gì đó không ổn, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn, tầm nhìn của người đàn ông đã di dời.
“Được rồi, mọi việc đã sắp xếp xong, tất cả mọi người ngoại trừ chị dâu ở lại, những người khác thứ cho tôi không thể tiễn.”
Tống Hành Tùy lười biếng tựa lưng vào ghế và quét mắt một lượt với những người đang ngồi trong phòng, anh bày ra tư thế đuổi khách.
Thấy vậy, tất cả mọi người rất tự giác đứng dậy rời đi.
Hạng Châu theo bản năng quan sát Từ Nghi Ngôn ngồi phía đối diện, chờ đến khi cô ta đứng dậy khỏi chỗ, anh ta cũng làm theo.
Trước khi đi, Hạng Châu lưu luyến nhìn Viên Dĩ Thư, anh ta giơ tay vỗ vào vai cô dặn dò: “Dĩ Thư, anh đi nhé."
Viên Dĩ Thư làm ngơ Hạng Châu, trái lại, Tống Hành Tùy dùng ánh mắt u ám lướt qua bàn tay người đàn ông đang đặt trên vai người phụ nữ.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc