“Chủ tịch!” Tôn Chí đi đến, mà người chưa thấy đã nghe thấy tiếng.
Nguyễn Hi Hòa tự nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Mạc Đình Thâm ra, nghiêng đầu sang một bên giả vờ ngủ.
Còn Mạc Đình Thâm chỉ cảm thấy có chút ngứa ngứa cổ họng.
Lúc Tôn Chí tới, bỗng cảm thấy tâm trạng chủ tịch có chút lạ lạ.
Ánh mắt đó lạnh lùng đến đáng sợ, anh ta tự thắc mắc không biết bản thân mình đã làm gì sai, khoảnh khắc bắt gặp Nguyễn Hi Hòa đang bên cạnh đang ngủ, trong lòng âm thầm gào thét.
Chủ tịch là một người cuồng công việc, luôn rất ghét những người lười biếng, cô ấy lại ngủ như vậy, chả trách tâm trạng của chủ tịch lại tệ vậy.
“ŧıểυ Nguyễn, tình dậy đi!” Anh ta có hảo cảm với cô ấy nên không muốn cô ấy đang trong thời gian thực tập mà lại bị sa thải.
“Không cần gọi cô ấy.” Mạc Đình Thâm khó chịu, càng lúc nhìn Tôn Chí càng không thuận mắt, cô ấy gọi Tôn Chí là anh, nhưng đến lượt anh lại gọi là chú.
Tôn Chí lại cho rằng là chủ tịch đang thất vọng với Nguyện Hi Hòa, trong lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuối cho cô ấy.
“Có chuyện gì?”
“Đây, lịch trình của hạng mục này tôi đã sắp xếp xong rồi, ngài xem có sai sót ở đâu không?” Dẫu sao thì năm sau hạng mục này cũng có liên quan đến sự phát triển của Tập đoàn Vinh Thành, nên là tuyệt đối không được bất cẩn.
Kết thúc cuộc nói chuyện là đã qua 10 phút.
Khoang thương gia hôm nay lại có mỗi hai người, có chút yên tĩnh đến mức ngượng ngùng.
Rilke từng nói, Paris là một thành phố đặc biệt nhất mà không thành phố nào giống nó.
Và đúng vậy, từ thời xa xưa cho tới nay thì Paris rất thu hút mọi người đến đây từ khắp mọi nơi trên thế giới. Có người nhờ Paris mà sống một cuộc đời huy hoàng, có người lại vì Paris mà sống một cuộc đời suy sụp.
Đại lộ Champs - Elysesees tỏa sáng trên nền trời trong xanh, người Paris thích ưới ánh nắng như vậy rồi đọc một cuốn sách, nhâm nhi tách cà phê đen và kể về những ký ức tươi đẹp đã qua.
Nơi đây chính là thiên đường của những nghệ thuật, những nốt nhạc được trải dài trên các con đường, con hẻm đi qua, hoặc tinh tế, hoặc ảm đạm, nói chung là trong trẻo, thoải mái, hương thơm êm dịu, thanh khiết.
Khi xuống máy bay, cô ấy dùng tay cảm nhận không khí ở nơi đây, có vẻ như cũng không xanh bằng ở Nam Thành, thời tiết có chút ẩm ướt.
Bên này, người phụ trách được công ty cử tới đã đến từ sớm và đợi cô rồi, cô vừa ngồi lên xe mới biết mình đã đến đây sau bao nhiêu năm.
Trước kia cô thích đọc một số sách linh tinh, cũng quên mất cụ thể là bối cảnh như thế nào, cô hỏi cậu bé tóc vàng kim: “Em đã đọc qua cuốn của Chu Tự Thanh chưa?”
Cậu bé đó nói chưa, cô chỉ là có chút ấn tượng sâu sắc với câu nói đó. Chu Tự Thanh đã viết trong cuốn rằng: Trước đây, người ta nói ở Đại Lục mua rau đều được kèm theo khói theo nước, còn người Paris trên người lúc nào cũng toát lên một vẻ đẹp thanh cao từ sâu bên trong.
Vậy nên hồi còn trẻ đã cố gắng nỗ lực hết sức mình để có cơ hội được biểu diễn tại Vienna Golden Hall, đó chính là thiên đường của âm nhạc.
…
Xe chở thẳng họ đến trang viên của Mạc Đình Thâm ở nơi đây, vô cùng rộng lớn, tráng lệ cùng một cánh đồng trồng đầy hoa hồng Pháp.
Loại hoa hồng này đầu cánh có chút sắc hồng, trông vừa dìu dàng vừa có nét kiêu sa, nếu để nói chính xác hơn thì đó chính là hai chữ thanh tao.
Cô ấy được người giúp việc đưa vào phòng của mình, sở dĩ là muốn nhập gia tùy tục, tắm rửa xong thay một chiếc váy tutu kiểu Pháp để phù hợp với phong cách nơi đây, có khá nhiều người hầu nữ đi theo, phải đến sáu bảy người, cũng may là nơi đây đủ lớn mới chứa được hết bấy nhiêu đây người.
Cô đứng trước tủ quần áo buộc dây váy sau lưng, váy ở bên này đều có cảm giác thế này, với lại cũng lâu rồi cô không mặc nên cũng có chút rắc rối.
“Hòa Hòa, Mạc Đình Thâm đến rồi.” 044 nhắc.
Thực sự lần này phòng của cô rất lớn, thế nên là Mạc Đình Thâm đến gõ cửa cô không hề nghe thấy, thấy cửa không khóa anh ta cũng tự đi vào.