Cuốn Sách Của Cô Gái Cặn Bã

Chương 69

Trước Sau

break

 

“Vâng.” Cô ấy ngoan ngoãn đồng ý, sau đó yên tĩnh ngồi đọc tài liệu.

Bay từ sân bay Thủ đô Bắc Kinh đến sân bay Charles de Gaulle ở Pháp tổng cộng mất 10 tiếng đồng hồ, trước đấy cô đã ngủ một tiếng rồi nên giờ xem tài liệu cũng có chút hiệu quả.

Mạc Đình Thâm hai mắt nhắm nghiền lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Tiếp viên đi đến, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp, đương nhiên là đối với những vị khách trên khoang thương gia phải có chút gì đó đối xử khác biệt hơn.

Huống hồ gì, Mạc Đình Thâm lớn tuổi nhưng nhìn từ bên ngoài thì cũng không hề quá già dặn,trông chỉ như trên dưới 30 tuổi, mà lại còn là kiểu vẻ đẹp vô cùng tao nhã, cuốn hút người nhìn.

“Ngài có muốn uống chút gì đó không ạ?” Đối phương hỏi phụ nữ trước.

Vậy mà Mạc Đình Thâm vẫn nhắm nghiền mắt.

“Cho tôi một cốc coca-cola lạnh nhé, cảm ơn.” Nhìn ánh mắt Nguyễn Hi Hòa có chút mệt mỏi, muốn uống chút đồ cho tình táo hơn.

“Mang cho cô ấy một cốc sữa bò nóng.” Không biết Mạc Đình Thâm mở mắt từ khi nào.

“Chủ tịch?” Sữa nóng là thứ mà Nguyễn Hi Hòa ghét nhất.

“Con gái uống nhiều nước lạnh không tốt đâu.” Mạc Đình Thâm nhìn cô, mặc dù trên mặt không bày tỏ thái độ gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ấm áp một cách lạ kỳ.

Nữ tiếp viên đối với Mạc Đình Thâm nhiệt tình hơn Nguyễn Hi Hòa nhiều, cúc áo trên cùng cũng được cô ta cởi ra, vừa khéo là Mạc Đình Thâm ngồi phía bên ngoài, chỉ cần cúi xuống một cái đúng thật là sống động, chân thực vô cùng.

Vậy mà Mạc Đình Thâm lại cau mày rồi quay đi chỗ khác, cảm thấy kinh tởm không thể tả được.

Anh ta cho rằng bản thân có cảm giác với tất cả mọi phụ nữ, nhưng giờ nhận thức được là không phải, có lẽ Nguyễn Hi Hòa là ngoại lệ mà anh ta không thể kiểm soát được.

Hơn nữa hương nước hoa trên người phụ nữ này có mùi khiến người khác có chút không thoải mái.

Theo bản năng, anh ngồi xích lại phía Nguyễn Hi Hòa chút.

“Tôi không cần.” Anh từ chối nữ tiếp viên kia, nhắm mắt lại rồi tựa lên ghế.

Sau khi nữ tiếp viên rời đi, Nguyễn h=Hi Hòa mới quay sang thì thầm to nhỏ với Mạc Đình Thâm mà không hề chú ý khoảng cách giữa cô và anh rất gần nhau.

“Chủ tịch, tôi cảm thấy chị gái vừa rồi nhìn trúng ngài rồi.” Cô ấy nói nhỏ thì thầm với Mạc Đình Thâm.

Anh chỉ cảm thấy xung quanh đều là mùi hương trên người cô, một hương thơm rất tự nhiên, rất thoải mái.

“Con nít, đừng có nói linh tinh.” Anh chỉ có thể đánh trống lảng như vậy.

“Thật đấy, trực giác của tôi nói cho tôi biết, vừa rồi anh mắt chị gái đó nhìn ngài thấy rất rõ.” Cô cười như một ŧıểυ hồ ly vậy.

“Ngủ một chút đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.” Vừa nói vừa áp đầu Nguyễn Hi Hòa lên vai mình.

Nhìn trông rất tự nhiên, nhưng thực tế thì tim anh đang đập cực kì nhanh, anh ta đang lo rằng cô gái sẽ từ chối mình.

Cũng may là Nguyễn Hi Hòa không động đậy gì, ngoan ngoãn mà dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Trái tim rối bời như muốn tan ra.

Bỗng nhiên muốn máy bay cứ bay như này đừng hạ cánh, niềm vui trong lòng anh ngày càng cứ thế mà lớn lên.

Cô gái nhỏ ngủ trên bờ vai anh không tự chủ được mà còn cọ cọ vào anh tìm tư thế thoải mái để nằm.

Mạc Đình Thâm ôm chặt cô vào lòng, có lúc cô ngủ không an giấc anh liền vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng và cẩn thận dỗ dành như một em bé.

Ban đầu là Nguyễn Hi Hòa giả vờ, nhưng sau đó lại thực sự ngủ quên đi, trên người Mạc Đình Thâm có thoang thoảng mùi thuốc lá, nói thật thì không khó chịu lắm, mặc dù cô không hề thích mùi thuốc lá.

Khi cô tỉnh dậy, một tay Mạc Đình Thâm đang ôm cô, tay còn lại đang lướt điện thoại đọc văn kiện.

Góc nghiêng thực sự rất đẹp.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Mạc Đình Thâm đột nhiên cúi xuống, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình, dường như hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Ánh mắt Nguyễn Hi Hòa còn có chút mơ màng do chưa tỉnh ngủ, vừa xinh đẹp vừa mê hoặc lòng người.

Anh cúi đầu xuống, hơi thở của hai người càng lúc càng gần nhau, đầu mũi cũng chạm vào nhau rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc