Cuốn Sách Của Cô Gái Cặn Bã

Chương 68

Trước Sau

break

Nguyễn Hi Hòa đội mũ đi vào phòng vệ sinh bên trong tòa nhà, sửa soạn lại bản thân, dặm lại son môi, xử lý lại áo khoác ngoài cho gọn gàng sau đó mới chạy ra bằng cửa sau rồi chạy vào công ty của mình.

Hôm nay phòng thư ký có chút bận rộn, là một phiên dịch lưu động, cô ấy không có việc gì để làm, đến buổi chiều cũng không có việc gì cả.

Chuyến bay lúc 3 giờ chiều, mọi người ở nhà ăn nhân viên cùng nhau ăn cơm xong thì sẽ cùng nhau xuất phát đi tới sân bay.

Lúc ngồi trong xe, vốn dĩ Tôn Chí muốn để Nguyễn Hi Hòa ngồi cùng xe với anh ta, ngồi ở ghế lại phụ.

Kết quả là Mạc Đình Thâm đưa cho Nguyễn Hi Hòa một phần tài liệu để cô xem qua trước, ngồi bên xe anh ta để xem nếu có gì không hiểu có thể hỏi luôn.

Tất nhiên là Tôn Chí không có gan dám làm chậm trễ công việc của sếp, chỉ là trong lòng anh ta cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nguyễn Hi Hòa cùng với Mạc Đình Thâm đều ngồi ở phía sau, trước đến nay Mạc Đình Thâm rất thích có không gian riêng, vì vậy nên tấm chắn phía trước phía sau đều kéo lên, tài xế phía trước hoàn toàn không biết động tĩnh gì phía sau cả.

Trên xe có mở máy sưởi nên cô có cởi áo khoác ngoài.

Dáng vẻ nghiêm túc xem tài liệu một cách tỉ mỉ của cô trông vừa diềm tĩnh vừa dịu dàng, nhẹ nhàng.

“Chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.” Mạc Đình Thâm là kiểu người đàn ông trưởng thành, thực sự là vô cùng thú vị, như một quý ông lịch thiệp, thông minh, chín chắn và điều quan trọng nhất đó là anh ta làm việc rất khoan dung, tiến lùi có sự tính toán trước khiến mọi người vô cùng thoải mái.

“Chủ tích, chỗ này tôi có chút không hiểu lắm.” Nguyễn Hi Hòa chỉ vào một chỗ trên tài liệu.

“Có thể không cần gọi tôi là chủ tịch.” Tự nhiên Mạc Đình Thâm lại nói ra một câu.

“Vậy Mạc Đổng?”

“Không cần phải xa lạ như vậy.”

“Liệu có hơi không ổn lắm không?” Nguyễn Hi Hòa có chút do dự.

“Không sao.” Mạc Đình Thâm dùng ánh mắt động viên nhìn cô.

“Chú?” Nguyễn Hi Hòa gọi một tiếng nhỏ.

Mạc Đình Thâm: …

Trên cả một đoạn đường còn lại, Mạc Đình Thâm đều không nói với cô một lời nào.

Lên máy bay, Mạc Đình Thâm ngồi ở khoang thượng hạng còn những người khác còn lại ngồi ở khoang phổ thông.

Nguyễn Hi Hòa vừa lên máy bay không bao lâu liền thiếp đi, tình cờ là ngồi bên cạnh cô lại là Tôn Chí, cô cứ thế mà thiếp đi trên vai Tôn Chí.

Tôn Chí không dám cử động mạnh, vừa mỏi vừa mừng, cho dù một bên vai đã tê mỏi.

Mạc Đình Thâm vừa đi đến thì bị cảnh ấy đập vào mắt, bên ngoài biểu cảm thì như không có gì, nhưng thực tế thì nội tâm anh ta đang cuồn cuộn như sóng biển, chỉ muốn dời non lấp biển, mượn cớ bảo Nguyễn Hi Hòa đọc tài liệu liền bảo cô chuyển đến khoang thượng hạng ngồi bên cạnh mình.

Đến nơi, Nguyễn Hi Hòa vẫn còn có chút không thoải mái: “Mạc Đổng”

“Ngồi đi.” Nguyễn Hi Hòa ngồi xuống liền lập tức mở tài liệu đang cầm trong tay ra.

“Không phải đang rất buồn ngủ sao? Cứ ngủ đi.” Mạc Đình Thâm không phải muốn Nguyễn Hi Hòa đến để ngồi làm việc, chính là anh không muốn nhìn thấy cô ấy ngồi dựa vào người đàn ông nào khác.

“Anh Chí bảo em đến đọc tài liệu.” Áo khoác ngoài đã được cô ấy cởi bỏ, bộ lễ phục màu trắng trong mắt Mạc Đình Thâm là một sự quyến rũ không cưỡng lại được.

Anh ta vừa nghe thấy cách xưng hô, lông mày liền nhíu lại: “Tôi rất già sao?”

“Đương nhiên không rồi, làm vợ của ngài chắc chắn rất hạnh phúc.”

Nguyễn Hi Hòa cúi đầu nhẹ xuống, ngượng ngùng cười nhưng đôi mắt lại rủ xuống để lộ tia lạnh lùng, điềm tĩnh đến nỗi lạnh người.

Giọng nói Mạc Đình Thâm nghẹn ngào, đúng vậy, tôi đã lập gia đình, mặc dù chưa bao giờ ngủ chung với Ức Vy, nhưng trên danh nghĩa cô ấy là vợ của tôi, hơn nauwx còn có hai người con.

Nguyễn Hi Hòa xóa tan mọi sự ham muốn vốn có của anh ta hỉ bằng một câu nói.

Kiềm chế lại sự lỗ mang của mình, anh ta thu lại ánh mắt, quay người sang phía cửa sổ, hạ tông giọng xuống: “Có gì không hiểu thì hỏi tôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc