Cuốn Sách Của Cô Gái Cặn Bã

Chương 67

Trước Sau

break

 

Mạc Khải Dự cười lên tiếng, kéo cô ấy vào ghế lái phụ rồi khóa cửa xe lại.

Cô ấy không mở được nên tự bỏ vali của mình vào sau cốp xe rồi lại quay lại mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

“Đi đâu?” Anh ta hỏi.

Nguyễn Hi Hòa không thèm quan tâm đến anh ta.

“Em không nói thì anh sẽ làm lưu manh thật đấy nhé.” Mạc Khải Dự nghiêng người sang.

“Anh dám!” Cô ấy hét lên nhưng rất mềm mỏng, thực sự không có chút sự uy hiếp nào.

Mạc Khải Dự vậy mà cũng dám, dây an toàn còn chưa thắt nên rất thoải mái, giữ lấy tay cô rồi ép sát cô vào ghế, chặn môi cô lại, toois qua đã muốn hôn cô ấy nhưng lại không có cơ hội.

Nhẹ nhàng hôn, ban đầu còn có chút dịu dàng, sau đó còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào, dần dần mất đi khống chế.

Anh ta không phải là lần đầu hôn phụ nữ, hồi còn trẻ cũng có vài cô bạn gái, tuy nhiên là không lên giường nhưng không có nghĩa là không hôn, mà để nói có thể khiến anh ta mất khống chế như vậy thì Nguyễn Hi Hòa là người đầu tiên.

Theo bản năng, anh ta tiến tới, khéo dây áo khoác cô xuống.

Cô ấy có hơi phản kháng lại nhưng đều bị anh ta đè xuống, ngón tay anh ta nhanh chóng cởi khuy áo sơ mi của cô, trực tiếp tiến đến.

“Đừng, đừng mà, ưm.” Mọi sự kháng cự của cô ấy đều bị chặn lại.

Phải một lúc lâu sau anh ta mới dừng lại, thở hổn hển nhẹ nhàng ghé sát tại cô ấy nói: “Cô gái nhỏ bé có thích không?”

Cô ấy bị hôn lên từng phần của đôi chân mềm mại một cách đầy ý xuân, dùng lực đấm vào ngực anh ta: “Đồ khốn, anh chỉ biết giờ trò lưu manh với tôi.”

Sau đó thì thực sự khóc ngay trước mặt anh ta.

Tối hôm qua, cô bị bắt nạt đên phát khóc, hôm nay lại cũng vậy, nhưng Mạc Khải Dự sáng nay với tối qua hoàn toàn không giống như là một người, anh ta hôn lên nước mắt của Nguyễn Hi Hòa, chỉ cần cô ấy khóc thì liền hôn.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây!” Cô ấy bị phiền đến phát điên.

“Đi theo anh.” Nhìn xem, Mạc Khải Dự không phải là đang dùng hai chữ qua lại mà là đi theo.

“Không.”

“Tại sao lại không.” Hơi thở anh ta phả vào má cô, từ nhỏ đến lớn, anh ta muốn gì có nấy, từ trước đến nay không có ngoại lệ.

“Bởi vì anh là một tên lưu manh, hơn nữa tôi không hề quen biết anh.” Trông cô ấy có chút tủi thân.

“Cả đời này của em chỉ có thể đi theo anh thôi.” Những lời nói này của Mạc Khải Dự có chút mập mờ , nhưng xét từ thân phận như anh ta mà nói thì đây cũng không phải là một câu nói bừa, đồ của anh ta kẻ nào dám động vào.

Anh ta dùng vân tay của Nguyễn Hi Hòa mở khóa điện thoại, nhập vào số điện thoại của mình, quay số rồi tự thêm Wechat của chính mình, lưu tên “Người đàn ông của tôi”.

“Sao anh có thể ngang ngược như vậy cơ chứ.” Cô ấy khó chịu, nhăn nhăn lông mày.

“Ngoan ngoãn chút.” Anh ta xoa xoa đầu Nguyễn Hi Hòa: “Nói địa điểm cho anh đi.”

Cô ấy đọc một địa chỉ của một công ty bên cạnh trụ sở chính của Mạc gia.

TRước lúc xuống xe, Mạc Khải Dự khéo cô ấy lại: “Đi công tác nhưng không được phép tiếp xúc quá gần với người đàn ông khác.”

“Đựa vào đâu mà anh đòi quản việc của em chứ?” Tính nhỏ nhen của Nguyễn Hi Hòa bắt đầu nổi lên.

“Anh là người đàn ông của em.”

“Em còn chưa đồng ý kia mà, anh thật đáng ghét quá đấy. Em cứ muốn yêu đương đấy, ai mà thèm quan tâm anh chứ.” Nguyễn Hi Hòa cố ý nói mấy lời khiêu khích anh ta.

“Anh chính là bạn trai của em, còn không chịu nghe lời thì anh sẽ hôn em, cho tất cả những người đứng ngoài kia thấy được vừa rồi chúng ta đã hôn như thế nào.”

Mạc Khải Dự biết da mặt Nguyễn Hi Hòa không dày nên cố ý nói vậy, còn cố ý nghiêng người về phía cô ấy

Cô gái nhỏ bé thực sự sợ hãi.

“Anh có phải bạn trai của em không?” Đầu mũi anh ta thiếu chút nữa là chạm vào cô rồi.

“Vâng vâng, đúng là được chứ gì.” Hia mắt cô ửng đỏ, miễn cưỡng đồng ý với anh ta.

Mạc Khải Dự nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái mới chịu để cô đi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc